Tiểu Yên tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Hắn mở hai mắt, không biết ngủ bao lâu, chỉ biết mình không cách nào nhìn rõ mọi vật, một mảnh mơ hồ, tiểu Yên ngọ nguậy nghĩ muốn đứng lên uống nước, lại phát hiện mình toàn thân vô lực, chỉ có thể yếu ớt nằm trên giường.
Tiểu Yên cười nhạo “sự vô dụng” của mình, từ khi Thương rời đi hắn liền bệnh nặng không ngừng, thường xuyên phiền toái đại phu và nhi nữ, thật có điểm muốn xin lỗi họ.
“Tỉnh?”
Tiểu Yên nheo mắt, cố gắng bắt được hình ảnh, đợi đến khi thấy rõ người trước mặt, hắn thiếu chút nữa thét lên.
“Thương, Thương ngươi đã trở lại.”
Tiểu Yên cao hứng bật dậy, quên đi chính mình hiện không còn sức, không cẩn thận, ngã về phía trước, cùng mặt đất dự định thân mật tiếp xúc.
Thương Đông Nghêu chạy nhanh đến ôm tiểu Yên, tránh cho tiểu Yên nhận hậu quả.
“Ta không gọi Thương.” Thương Đông Nghêu lạnh lùng mở miệng, phủ nhận tên này.
“Không có khả năng, ngươi rõ ràng là…”
Tiểu Yên vội vàng mở miệng, chính là hai mắt khi cùng con ngươi lạnh băng của Thương Đông Nghêu chạm nhau, mọi lời nói đều đình chỉ.
Người này không phải Thương, hắn không phải Thương!
Hắn lớn lên cùng Thương giống nhau như đúc, chính là… ánh mắt hắn vừa lạnh lùng lại xa cách, trên người tràn ngập sát khí, người này không phải Thương hắn biết, càng không phải Thương hắn yêu.
Thương là một người rất ôn nhu, ánh mắt hắn tràn đầy luyến ái, mà người trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-thai-lang/2162735/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.