“Everybody"s looking for that something
One thing that makes it all complete”
(Flying without wings – Westlife)
Ngày tôi bảo vệ, Duy theo bác và các anh đi chơi năm ngày không đến dự được. Họ hàng, bạn bè, kể cả Phong cũng bận chẳng ai tới. Bù lại, do bài khóa luận tôi làm tương đối cẩn thận, cộng thêm việc các thầy nghe phong thanh chuyện nhà tôi, có ít nhiều châm chước nên điểm bảo vệ của tôi khá cao.
- Cuối cùng chúng ta cũng tốt nghiệp rồi! – Sau khi biết điểm, Tuấn phấn khích ôm lấy tôi quay một vòng. Tôi đồ rằng trên đời này nó không ngán ngại cái gì bằng học hành, và tôi cảm thấy có chút nghi ngờ chất lượng đào tạo của trường vì sinh viên như nó cũng có thể tốt nghiệp.
- Hình như mày vẫn còn nợ vài môn. – Tôi “nhiệt tình” nhắc nhở.
- Im ngay. – Tuấn rít lên. – Đừng có làm tao mất hứng.
Để ăn mừng sự kiện trọng đại này, Tuấn rủ tôi và mấy đứa bạn thân cùng lớp lên The Bank ngay tối hôm đó.
- Tao…
- Đi đi Thư, lâu lắm rồi mình không đi chơi với nhau. – Hạnh, một đứa bạn trong nhóm năn nỉ. – Không có mày bọn tao mất vui.
- Ý con Hạnh nó bảo là không có mày thì không bao giờ hết được chai rượu. – Một đứa khác chêm vào.
- Đi đi, tao mời mày, coi như để cảm ơn. – Tuấn tha thiết. Đúng là nếu không có sự giúp đỡ tận tình của tôi chưa chắc nó đã trót lọt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-se-la-mot-ngay-moi/2544748/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.