Việc đầu tiên tôi làm khi về tới Hà Nội là đi xem ngày phát tang, chôn cất tro cốt của bố mẹ rồi mời thầy về làm lễ theo đúng mọi thủ tục. Chị em tôi khóc lả đi trong vòng tay các bác và các anh. Về lại Hà Nội, giữa khung cảnh quen thuộc tôi mới thấm thía sâu sắc mất mát của mình, và tôi chỉ hi vọng rằng sự mất mát này không tiếp tục làm tình trạng của Duy thêm tồi tệ.
Trong đám tang của bố mẹ, bên cạnh vô số khách tới viếng, tôi kinh ngạc nhìn thấy Phong và Vũ, có lẽ hắn đã kể cho cả nhà mọi việc. Nhưng tôi chỉ khẽ cúi đầu cám ơn hai anh em như với tất cả mọi người khác chứ không nói thêm bất cứ câu nào.
Ngay sau khi tạm xong xuôi việc của bố mẹ, tôi lập tức liên lạc với chủ nợ.
- Cho tôi chia buồn với cô. – Anh ta nhã nhặn nói. – Ngoài ra, tôi đánh giá rất cao việc cô đã giữ lời hứa.
- Vâng, tôi không muốn tự triệt đường lui của mình. Khoản nợ với anh không đáng để tôi phải bỏ Hà Nội mà đi.
- Anh ấy nói đúng thật… – Anh ta lầm bầm rồi bắt gặp ánh mắt dò hỏi của tôi liền im bặt.
- Anh nói gì thế?
- Không, không có gì.
- Rõ ràng tôi nghe thấy anh nhắc tới ai đó.
- … – Hắn im lặng, cân nhắc một chút rồi khẽ nói. – Là người bảo lãnh cho cô. Cô nghĩ là với mấy câu hứa hẹn của cô mà chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-se-la-mot-ngay-moi/2544743/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.