Rốt cuộc, nhóm người tới cứu viện đều không ăn cháo, ngoại trừ Lâm Y và Diệp Nghi Thiển. Cố Tùng Kiện có đi đến chỗ ba của cậu ăn thử một miếng, sau đó đã bị đánh bay trở về bởi vị ngọt và mùi thuốc kỳ quái. Còn lão Hồ và học trò của chú thấy vậy cũng vội vàng từ chối, nói rằng trước khi lên đường đã ăn một bữa no nê, muốn để người khác ăn nhiều thêm chút.
Về phần nhóm người Cố Cương bị kẹt ở bệnh viện nhiều ngày thì không để ý chút nào, quả nhiên ăn sạch sẽ cháo còn lại như gió cuốn mây tan vậy, sau cùng còn xoa cái bụng nói lâu lắm rồi không được ăn no như vậy. Bộ dạng thỏa mãn khiến cho người làm con trai như Cố Tùng Kiện cảm thấy rất xót xa.
Có cái gọi là ăn xong thì làm một điếu thuốc. Ăn uống xong, lão Hồ liền móc ra điếu thuốc mà Lâm Y đã tặng chú trước đó. Không có phụ nữ có thai bên cạnh, chú không còn cố kỵ nữa mà hào phóng chia cho đàn ông nghiện thuốc ở đây mỗi người một điếu. Tuy rằng đây là bệnh viện còn là nhà kho, nhưng xét thấy hiện tại áp lực chồng chất, nữ ở đây cũng không chỉ trích gắt gao chú.
Trong lúc hút mây nhả khói, lão Hồ tường thuật lại tình hình bên ngoài câu được câu không. Mặc dù giọng điệu chú không nặng nề, hơn nữa đã sớm chuẩn bị tâm lý khi bị nhốt ở bệnh viện, nhưng nhóm người Cố Cương nghe xong vẫn nhíu mày.
Cứ như vậy, một tiếng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-sat/3556705/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.