- Chú Cố, hiện giờ chú thế nào? Sao biết mà đi đón tụi con? Còn có, mấy người anh Kiện và ông chú cũng đã đến, chú biết không?
Khi cuối cùng có thể mở miệng, Diệp Nghi Thiển hỏi liên tục mấy vấn đề mà cô lưu ý nhất hiện tại.
Mười phút trước, điều đầu tiên khi hai người nhảy cửa sổ chui vào phòng, chính là được báo phải hết sức im lặng. Đó là một gian phòng lớn chất đầy các loại tư liệu tương tự như hồ sơ tài liệu, thoạt nhìn vắng vẻ mà an toàn, nhưng đoàn người không dừng lại ở phòng này. Ba Cố Tùng Kiện và một người nam khác mặc áo dài trắng cầm rìu chữa cháy dẫn các nàng ra cửa, cẩn thận dè dặt đi một đường quanh co lòng vòng.
Dọc đường đi không xảy ra chuyện gì, những nơi đi qua đều là nơi làm việc của nội bộ bệnh viện, dường như cả tầng năm không bố trí phòng bệnh, ít nhân viên tạp vụ, tất nhiên tính an toàn được tăng lên rất nhiều. Đối với Diệp Nghi Thiển và Lâm Y mà nói, gần như có thể xem là đoạn đường thuận lợi nhất sau khi bước vào bệnh viện của đêm nay. Nhưng từ sự căng thẳng của người dẫn đường phía trước cộng thêm vết máu khô cạn có thể bắt gặp ven đường, xem ra hầu hết các nơi ở đây không phải là nơi mà mọi người có thể cảm thấy yên tâm hoàn toàn.
Cho đến tận khi đoàn người dừng chân trước một cánh cửa kim loại được ghi chú là kho tiêu hao vật tư, sau khi cấp tốc nhập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-sat/3556702/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.