Về chuyện hỗ trợ xoa bóp tay, Diệp Nghi Thiển làm rất tự nhiên, Lâm Y cũng tiếp nhận rất tự nhiên, tự nhiên đến giống như không xảy ra. Lúc bấy giờ hai người đều đang tập trung suy nghĩ chuyện trên, không hề trao đổi ánh mắt, mãi cho đến sau khi khôi phục thì một bên mới buông tay, bên kia mới nghiêng đầu mỉm cười, nói:
- Cảm ơn học tỷ.
- Không có gì.
Diệp Nghi Thiển không nhìn Lâm Y, cũng không cười đáp, cô vẫn đang suy tính, chỉ nhẹ lắc đầu:
- Em mau nghĩ cách khắc phục đi, lỡ như phát tác lúc có tình huống đột xuất thì đối với em với mọi người đều không phải chuyện gì tốt.
Với một câu này, hành động vốn dĩ coi như thân thiết lại chợt có một chút cảm giác 'công sự công bạn'*, nhưng mà Lâm Y không sao cả, nàng lắc lắc cổ tay tựa như hoạt động khớp xương, gật đầu, cười nói:
- Ừ, bệnh cũ mà thôi, học tỷ đừng lo.
(*) công sự công bạn: giải quyết việc chung, việc chung làm chung
Hai người nói chuyện ngắn gọn mà nhỏ tiếng, sau cuộc đối thoại nhỏ tiếng, trong xe lại trở về yên tĩnh.
Bình thường đáng lý nên là thời điểm bàn luận sôi nổi, nhưng cố tình lại chính là một khoảng trầm mặc áp lực.
Lâm Y không bỡ ngỡ với loại trầm mặc này, một số việc không muốn nghị luận, là vì sợ càng nghị luận thì càng xác nhận, mà sự thật sắp được xác nhận kia, lại là cái mà trong tâm người ta không muốn công nhận. Chẳng qua là, loại trầm mặc này cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-sat/1184262/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.