- Em ấy ngủ rồi.
Lần này sau khi nhắm mắt tựa lưng vào ghế, Lâm Y không có hành động gì nữa, theo xe chạy xóc nảy, nàng từ từ nghiêng ngã đầu, giống như vô ý dựa vào người ngồi bên cạnh, hơi thở trở nên đều đặn.
Mà lần này, Diệp Nghi Thiển không làm như không cảm giác được, trái lại sau khi bị dựa một lát, cô nghiêng đầu quan sát kỹ đối phương, rồi tuyên bố như vậy.
Theo một câu này, bầu không khí trong xe đã dịu đi ít nhiều.
- Này? Con bé ngủ thật rồi?
Tuy rằng không ngờ sau đoạn đối thoại kia, bầu không khí đột ngột biến đổi cực kỳ áp lực, nhưng Tào Đại Chính biết rất rõ người đem đến áp lực là ai, cho nên lúc này anh ta có chút chột dạ. Đối với việc này, Cố Tùng Kiện ở bên cạnh đỉnh đạc vỗ vai anh ta, cười nói:
- Yên tâm đi đại ca, giả vờ ngủ hay ngủ thật cũng không thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của Đại Nghi chúng ta đâu. Nhớ năm đó, có một lần tôi giả bộ ngủ, giả đến bản thân còn cảm giác mình đang ngủ thật, cuối cùng vẫn bị em ấy nhìn thấu, ném vào sông Thanh Phường.
Lần này Diệp Nghi Thiển không lườm Cố Tùng Kiện nữa, chắc là cũng lười lườm, cô xem như cậu ta không tồn tại vậy, chỉ nghiêm mặt trả lời Tào Đại Chính:
- Là ngủ thật. Hôm qua tôi và em ấy ở trên nóc xe một đêm, em ấy nói bản thân đã chợp mắt khi ở trong xe nên nhường tôi nghỉ ngơi nhiều hơn... Hơn nữa trước đó đuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-sat/1184259/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.