Mèo ly hoa mà Võ Trinh biến thành đang lặng lẽ đi trên mái nhà, đi được một lúc thì nàng nhìn xuống móng chân trước dính một chút mực, mặc dù đã được Mai lang quân rửa sạch nhưng vết mực khó có thể sạch hoàn toàn nên vẫn còn sót lại một ít vết mực.
Võ Trinh đặt chân xuống rồi tiếp tục đi về phía trước, đi chưa được mấy bước thì bỗng nàng nghe thấy có vào người đang nói chuyện dưới mái hiên, có vẻ bọn họ cũng là quan chức của hình bộ. Đám người tụ tập lại trông vô cùng thần bí.
Võ Trinh gì cũng không có, chỉ có tính tò mò là lớn nhất, bất giác dừng lại, vểnh tai lên.
Có người hỏi: "Nói như thế thì các ngươi đều gặp phải đúng không?"
Có người đáp: "Ta gặp phải một lần. Lúc đó đầu óc choáng váng không biết bản thân đã làm gì, cứ đứng im ở đó cho tới khi Tống đại nhân tình cờ đi tới đánh thức ta, đến khi hỏi mới biết ta đã đứng đó hơn một canh giờ rồi."
Người khác lại trả lời: "Ta cũng vậy. Không biết bị làm sao mà thần trí cứ mơ màng, thẫn thờ không biết thế sự, Triệu viên ngoại lang còn trách mắng ta tội lơ là công vụ, ngài ấy đâu có không biết ta cũng có lời khó nói."
Còn có người do dự hỏi: "Chẳng lẽ...chỉ có mình ta nhìn thấy kẻ đó....nữ tử?"
Sau đó hành lang im ắng một lúc, người nói trước đó cất lời với giọng điệu kì lạ: "Không dám giấu diếm, ta thực sự đã nhìn thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-phu-nhan-sung-phu-hang-ngay/3477394/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.