Dịch bởi : yichuan ***** Kỷ Đường vừa dứt lời thì mới nhận ra bản thân vừa nói gì. Đối diện với khuôn mặt trước giờ luôn không có biểu tình của Tô Ngạn, Kỷ Đường lập tức ngậm miệng lại. Tô Ngạn di chuyển ánh mắt từ mặt Kỷ Đường sang phía sau cậu. Dịch Yên vừa hay đi ra cửa. Kỷ Đường quay đầu thấy Dịch Yên, nhỏ giọng hỏi cô một câu. “Mẹ nó , hai người các cậu thật làm lành rồi à?” Nghiêm túc lại nói thì vẫn chưa. Dịch Yên cũng thành thực:”chưa”. Nào biết cô vừa dứt lời, Tô Ngạn đứng ở của đã lạnh giọng nói. “ Kết hôn rồi.” “ Kết hôn cái gì cơ?” “ A !?” phản ứng lại thì não của Kỷ Đường như đang nổ ầm ầm, quay đầu nhìn Tô Ngạn với vẻ không thể tin. Cũng không còn để ý đến bình thường không dám nói chuyện cùng Tô Ngạn nữa:” Anh nói gì cơ? Kết hôn?!” Cậu nhìn Tô Ngạn, lại nhìn sang Dịch Yên:” Kết hôn rồi?!” Dịch Yên có chút khóc cười không được, Kỷ Đường sau khi uống rượu vào chính là dáng vẻ ngây ngốc này, không những nói nhiều, mà hành vi cũng đặc biệt nhiều. Cô vừa muốn kéo Kỷ Đường vào trong nhà, Tô Ngạn mở lời:”ừ, kết hôn rồi” Dịch Yên khựng lại, cô nhìn sang Tô Ngạn. Tô Ngạn chữ chữ khẳng định nhưng lại như có chút không vui. Không biết là vì Kỷ Đường ở nhà cô nên mới không vui hay là đối với cô không vui. Tô Ngạn dứt lời thì Kỷ Đường trầm mặc một lúc, tuy uống bia có chút say nhưng dây thần kinh vẫn quay lại rất nhanh. Cậu vội vàng nói:”cái đó, ăn xong cơm uống đủ rượu rồi tớ về trước đây” Nói xong cậu liền muốn đi qua Tô Ngạn rời đi. Dịch Yên đột nhiên nhấc tay kéo cậu lại:”đợi đã” Kỷ Đường khó hiểu quay lại nhìn cô. Dịch Yên quay người đi vào nhà, được một lúc thì xách theo túi đồ cùng với áo khoác cậu đi ra. “Nè, áo của cậu, “ Dịch Yên đem áo ném qua cho Kỷ Đường,sau đó lại đem túi đồ trong tay gửi cho cậu,” tiện đem rác với lon bia xuống dưới đi, cảm ơn” Kỷ Đường biết ngay gọi cậu lại không có chuyện tốt mà,ở sau lưng Tô Ngạn lườm nguýt cô một cái. Dịch Yên cười:”nhớ tìm đồ thay thế” Kỷ Đường cũng không cùng cô so đo nữa,cảm thấy chuyện hôn nhân đại sự của Dịch Yên quan trong hơn người bạn này. Cậu vẩy vẩy tay:’ biết rồi, tớ về trước đây” Kỷ Đường rất nhanh đã vào thang máy đi xuống. Tô Ngạn vẫn đứng ở cửa, Dịch Yên nhìn anh:’sao lại qua đây thế”? Tô Ngạn nhìn cô, không nói chuyện. Dịch Yên giờ mới để ý đến bên tay không bị thương của Tô Ngạn đang xách đồ. Túi nilong màu sữa nửa phần lộ rõ, có thể nhìn rõ bên trong có rau xanh và thịt tươi. Ánh mắt cô di chuyển từ túi đồ ngước lên nhìn Tô Ngạn:”đến nấu cơm à?’ Lần trước cô từng nói qua muốn ăn đồ nhà nấu. Cho dù từ nhỏ cô đã không có khái niệm nhà. Lần này Tô Ngạn không im lặng :”ừ” Dịch Yên cười:”cảnh sát phó Tô, anh giữ chữ tín ghê” Cô quay người đi vào trong nhà:”vào đi” Tô Ngạn vào nhà ngay sau đó, thuận tay đóng cửa lại. Đồ ăn trên bàn ở phòng khách đã nguội , thừa không nhiều, phần lớn đều bị Kỷ Đường giải quyết hết, Dịch Yên cũng không ăn bao nhiêu. May là thừa không nhiều, cô đem đồ dọn vứt vào thùng rác. (dịch bởi yichuan truyentop.net mãi ở tròng lòng anh) Tô ngạn cởi áo khoác ngoài, treo ở sau ghế sô pha. Dịch Yên hỏi anh:”vừa tan làm?” Tô Ngạn:”ừ” “ăn cơm chưa? Sao không gọi điện cho em trước.” Dịch Yên buộc chặt túi rác, không nghe thấy tiếng Tô Ngạn trả lời. Mấy giây sau ngẩng đầu nhìn anh. Tô Ngạn đứng đó,ánh mắt yên tĩnh nhìn cô. “anh tưởng em sẽ ăn cơm cùng anh.” Nhưng cô không có.
Thậm chí còn ăn với người khác rồi. Dịch Yên khựng lại:”em nghĩ anh còn bận làm việc.” Phòng khách lâm vào yên lặng. Nếu như là lúc học cao trung, không cần Tô Ngạn nói Dịch Yên cũng sẽ chủ động tìm anh trước, Nhưng bây giờ không giống vậy rồi. Cùng im lặng mấy giây, vẫn là Tô Ngạn mở miệng nói trước:”no chưa?” Dịch yên cũng không ăn nhiều, chủ yếu là uống bia, nhưng cô uống bia cũng không dễ bị say. “ chưa” Dịch Yên đáp, “ em ăn ít, vẫn còn đói nè.’ Dịch Yên nhìn bên tay vẫn còn đang quấn vải của Tô Ngạn:”tay anh vẫn còn chưa khỏi,có nấu được không?” Tô Ngạn không có ảnh hưởng gì,tay mở cúc áo. “không sao” Dịch Yên ấm áp trong lòng,bản thân nếu có bảo anh không nấu nữa chắc anh cũng không nghe cô. Người này giờ còn đang giận đấy. Phản nghich cực,. Dịch Yên không kiềm được nhẹ cong môi. Tô Ngạn liếc cô một cái. Dịch Yên thu hồi ý cười, nhìn thấy anh đi vào bếp thì liền theo sau đi vào.”em giúp anh một tay.” Tô Ngạn giọng nói lãnh đạm:” không cần” Dịch Yên nhìn bóng lưng Tô Ngạn oán thầm. Vẫn còn đang giận cơ. Cô vẫn là đi qua:” em sẽ không gây rắc rối cho anh đâu.” Tô Ngạn vừa đang muốn vào quầy bar ,dừng bước. Dịch Yên nhất thời không phanh kịp, đâm vào sau lưng anh. Dịch Yên nhấc tay vuốt vuốt mũi,ngẩng đầu:”làm gì đó?” Tô Ngạn nghiêng đầu,ánh mắt lành lạnh nhin cô. Anh hất cằm hướng chỗ sô pha giọng bình bình mệnh lệnh . “ Đi về” Dịch Yên:...... Tô Ngạn tiếp tục hành động,đi về quầy bar. Dịch Yên đương nhiên không nghe lời anh, đi vào cùng,kéo cổ tay anh. “còn đang giận hả?’ Tô Ngạn lạnh giọng nói một tiếng;”không có” Dịch Yên bỗng dưng thấy buồn cười,lúc trước không phát hiện Tô Ngạn rất giỏi nói dối. Không khác gì so với bình thường anh hay nói chuyện. “không có thật sao? Dịch Yên giỡn anh,”không có thật thì em đi đây.” Cô nói vừa làm như giả vờ quay người . Vừa quay người liền bị Tô Ngạn xách cổ áo. Một giây sau liền bị Tô Ngạn xách sang một bên đứng. Anh mặt cúi thấp lại nhìn cô:”đứng đó”. Tuy tính cách không thích bị quản nhưng Dịch yên lại cực thích bị Tô Ngạn quản. Từ lúc còn học cao trung đã thích cảm giác bị Tô Ngạn quản. Tô Ngạn nói xong thì liền hướng nơi rửa bát đi. Lần này Dịch Yên không còn không nghe mệnh lệnh của Tô Ngạn, đứng ở chỗ Tô Ngạn chỉ :”biết rồi” Cô nhìn Tô Ngạn lấy rau xanh từ túi ra. Nhìn anh rửa rau. Dịch Yên cố ý không động một hồi lâu,sau đó tìm anh nói chuyện:”đội phó Tô, em có thể động được không?” Anh lưng quay lại phía cô không quan tâm lời cô nói. Dịch Yên:”dội phó Tô,nhìn em.” Có lẽ do có men rượu trong người,lời nói của Dịch Yên buông thả hơn so với bình thường. Lời nói không cấm kị ấu trĩ như hồi trước hai người ở bên nhau. “nhanh, anh nhìn em một cái em mới động đậy được.” Tô Ngạn:...... Cuối cùng Tô Ngạn cũng quay đầu lại. Nhìn ánh mắt của anh, Dịch Yên cười:”động dược rồi.” Đồng thời Tô Ngạn cũng phát hiện Dịch Yên không giống bình thường,. Anh tắt nước, lấy khăn sạch bên cạnh lau khô tay xong đi qua hướng Dịch Yên,.
Đến trước mặt Dịch Yên,anh hai tay đỡ lấy thân Dịch Yên:”uống say rồi à” Thực ra Dịch Yên không tính là say,chỉ là uống rượu vào dám nói chuyệ hơn thôi. Nhưng cô vẫn không chớp mắt nói:”vâng, em uống rất nhiều.” Nói xong vẫn thấy không đủ , chêm thêm một câu:”say rồi.” Tô Ngạn:...... Anh lành lạnh nhìn Dịch Yên một cái. Bình thường người uống say sẽ không nói bản thân say rồi. Nhưng Tô Ngạn cũng không vạch trần cô. Dịch Yên hỏi anh:”lúc cao trung không thấy anh nấu qua cơm, là sau này mới học à.’ Tô Ngạn:’không phải.” Anh không phải con ruột của Tô gia, lúc nhỏ được nhặt về, từ nhỏ đã học làm việc nhà,thường giúp đỡ,cũng để đề phòng lại lần nữa bị vứt thành cô nhi. “từ rất sớm đã biết nấu sao?.”dịch Yên có chút bất ngờ.. “ vậy anh nấu ăn có ngon không?” cô hỏi. Tô Ngạn;”không biết” Lúc nói chuyện môi Tô Ngạn không mở quá to, luôn thấy vắng lặng , không quan tâm. Nhưng sắc môi lại rất hồng hào. Một vị cảnh sát môi hồng răng trắng. Dịch Yên bỗng bị hình dung trong đầu mình làm cười. Môi lại lần nữa không nhịn được nhẹ cong. Tô ngạn lạnh nhìn cô, nhìn cái liền biết trong não cô đang nghĩ cái gì. “ lại nghĩ cái gì rồi.” Dịch Yên hồi thần,cảm thấy bản thân khả năng là bị truyền nhiễm từ Kỷ Đường rồi. Cứ uống rượu vào là nói không che đậy gì. Cô mờ miệng nói:” nhớ anh đó.’ Dịch Yên trước giờ da mặt luôn dày. Nói xing mặt cũng không dỏ. Nhưng Tô Ngạn thì trực tiếp nhìn chằm chằm cô. Tô Ngạn đứng dậy :” đứng ở đây đừng động.” Dịch Yên:”anh đi nấu cơm à.?” Tô Ngạn “ Ừ” một tiếng. Nhưng đang lúc quay người đi thì Dịch Yên kéo tay anh lại. “ Tô Ngạn” Tô Ngạn quay đầu nhìn cô. Dịch Yên:”mỏi chân, không muốn đứng nữa.” Nói xong cô buông tay Tô Ngạn,hai tay giơ lên,. “ cho cảnh sát Tô ôm em về sô pha không quá đáng chứ.” Ánh đèn bị anh che đi,trên mặt anh một tầng sáng nhẹ. Dịch Yên nhìn ánh mắt trầm lặng của anh. Tưởng anh vẫn còn đang giận. Tay hậm hực thu về, trong lòng hết cách than nhẹ một tiếng:”thôi vậy, em tự mình đi về.’” Lời vừa dứt,Tô Ngạn cong người bế lấy người cô. Một giây sau Dịch Yên bị anh bế lên. Dịch Yên khựng lại giây lát,không nhịn được phì cười. Tô Ngạn bế cô về sô pha trong phòng khách. Bây giờ đã là buổi tối 10 giờ, bầu trời bên ngoài rèm của âm u, nặng nề. Thực ra tối nay tâm trạng Dịch Yên không tính là tốt,, chuyện của Thôi Y Y đè nặng trong lòng làm cô thở không nổi. Nhưng mà men rượu đã làm cô chuyển rời chút lực chú ý. Nhìn thấy sự vui vẻ của Tô Ngạn giúp làm hòa giải hơn một chút phiền trong lòng. Tô Ngạn đem cô dặt xuống. Lúc muốn đứng dậy,Dịch Yên ôm cổ anh không buông. Tô Ngạn cúi nhìn cô. “ Tô Ngạn, Dịch Yên nhìn anh,”có thể hôn em một chút không?’ Cô không muốn chủ động, chính là muốn cho Tô Ngạn chủ động. Có lẽ Tô Ngạn sẽ không, Dịch Yên nghĩ. Nhưng Tô Ngạn lại không hề do dự,nắm lấy cằm Dịch Yên, cúi xuống cắn một miếng. Dịch Yên khựng lại. Tô Ngạn buông cô ra, mặt không đổi sắc:” có thể.” *****
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]