*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Maruru *Chương này có nội dung ảnh mlem mlem, hãy bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để chúng ta cùng mlem mlem. **** Dòng người nối tiếp nhau vào khoa cấp cứu. Một bé trai ham chơi, bị kéo cắt vào tay, cắt đứt một mảng thịt cứ liên tục khóc oa oa. Dịch Yên đeo khẩu trang, miếng bông còn chưa chạm vào vết thương của cậu bé, cậu đã oa một tiếng rồi khóc lớn. Cha mẹ ôm cậu ôm cậu bé, không ngừng dỗ dành. Vừa sốt ruột lại vừa không biết làm sao, nói với Dịch Yên: "Mọi hôm vẫn nói nó không được chơi kéo, đứa nhỏ này lại không tin, buổi sáng nhân lúc tôi ra ngoài mua đồ ăn không ở nhà, tự lấy kéo chơi." Dịch Yên giương mắt, cậu bé kia đang bày ra khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt. Bé con vẫn không chịu phối hợp, lèo nhèo mãi cũng không để cho Dịch Yên xử lý vết thương. Bình thường Dịch Yên cũng gặp phải không ít những trẻ không nghe theo, thường xuyên xuất hiện. Bấy giờ, ngoài phòng khám bỗng có một người bước vào. Dịch Yên ngước mắt nhìn. Thôi Y Y từ của phòng khám bệnh tiến vào. Cô bước tới, trong tay cầm theo vài viên kẹo: "Bạn nhỏ, đây là cái gì nhỉ?" Tuy cậu bé rất cứng đầu, nhưng nghe vậy vẫn phải nhìn qua. Trong tay Thôi Y Y bỗng xuất hiện mấy viên kẹo. Giọng nói của đứa trẻ còn hôi sữa lập tức vang lên: "Là kẹo." Thôi Y Y hỏi: "Muốn ăn không nào?" Bé con vẫn còn lưng tròng nước mắt, gật gật đầu: "Muốn ăn." Thôi Y Y chỉ vào Dịch Yên, không lấy thân phận là người lớn mà nói chuyện với trẻ con, mà thương lượng với bé con: "Tay em chảy máu rồ, ngoan ngoãn để cho chị bác sĩ này xử lý nhé, chị sẽ cho em ăn kẹo." Mẹ của đứa trẻ ôm bé con ngồi lên ghế: "Ngoan, để cho bác sĩ chữa, chị sẽ cho con kẹo, không được khóc." Bé con sụt sịt mũi, nhìn Dịch Yên, sợ hãi gật đầu. Khẩu trang của Dịch Yên đã che khuất nửa khuôn mặt, hơi gật đầu với Thôi Y Y, cúi đầu sát trùng. Rửa sạch xong, cuối cùng mới xử lý vết thương của đứa trẻ. Sau đó lại liên tục có thêm hai bệnh nhân tới, Thôi Y Y vẫn luôn chờ ở bên cạnh, cũng không quấy rầy Dịch Yên. Dịch Yên xử lý xong cho mấy bệnh nhân, đứng dậy đi đến bồn rửa tay, xả nước rửa tay. Giọng cô truyền đến từ sau lớp khẩu trang: "Tìm chị có việc?" Thôi Y Y mặc một bộ đồng phục, cơ thể gầy yếu của thiếu nữ được bọc trong áo đồng phục, gầy gò đêna đáng thương. Cô nhìn về phía Dịch Yên: "Không, cũng không có chuyện sự." Dịch Yên rút khăn giấy ra lau tay, ném vào sọt rác. Hỏi: "Dạo này sức khoẻ của bà thế nào rồi?" Thôi Y Y lặng im trong chớp mắt, vẫn nói: "Khá tốt, dạo này bà cũng ăn được ngủ được." Dịch Yên chú ý tới những ngón tay đặt trước người của Thôi Y Y, mười ngón tay đầy lo lắng mà nắm chặt lấy đồng phục. Động tác đặt biệt nhỏ. Dịch Yên dời mắt, lấy chiếc ghế dựa ở bên cạnh: "Đừng đứng, lại đây ngồi này." Thôi Y Y nhìn cô một cái, cúi đầu: "Vâng." Cô ngồi xuống chiếc ghế dựa ở bên cạnh Dịch Yên. Có lẽ là vì gia đình, từ khi còn nhỏ, Thôi Y Y đã luôn mang theo sự tự ti trên người, tuy bình thường giao lưu với người khác thì có vẻ rộng rãi, nhưng thật ra lại sợ bóng sợ gió rất nhiều chuyện. Dịch Yên biết cô có chuyện nói. Quả nhiên, vài giây sau, Thôi Y Y đã cúi đầu. "Chị Dịch Yên." Cô tạm dừng vài giây. "Thật xin lỗi." Chưa chờ Dịch Yên hỏi, không biết tại sao Thôi Y Y lại khóc: "Em xin lỗi chị Dịch Yên, em không cố ý đâu, chuyện ông ta đến tiểu khu của chị tìm chị em đều hết, nhưng ông ta lấy mất điện thoại của em, không cho em rời khỏi nhà nửa bước, khóa em trong nhà không cho em đi học, em không có cách nào để ra ngoài tìm chị được." Thôi Y Y là một cô gái rất biết nhớ ơn, Dịch Yên giúp cô làm cái gì cô đều nhớ rõ. Một khi có việc cô không thể giúp Dịch Yên được, cô sẽ không khỏi áy náy. Dịch Yên: "Không phải do em sai, huống hồ chị đã sớm phát hiện ông ta, em nói hay không cũng như nhau cả thôi, đừng quá tự trách." Dịch Yên nhìn rõ khuôn mặt của Thôi Y Y, một vẻ ngoài rất thanh tú, lông mi rũ xuống. Chẳng qua là vết xanh tím nơi đuôi mắt thật không hoàn hảo. Cô nhíu mày: "Thôi Hoàn Kiệt đánh em?" Nghe thấy Dịch Yên nói lời này, theo phản xạ, Thôi Y Y có chút giật mình. Là phản ứng khi con người ta sợ hãi đến cực điểm. Cô hơi rụt tay lại: "Không, không có." Dịch Yên lại biết rất rõ, phản ứng này của Thôi Y Y, chứng tỏ Thôi Hoàn Kiệt đã thật sự đánh cô. Hơn nữa, còn đánh với một lực không nhỏ. Tên Thôi Hoàn Kiệt rất giảo hoạt, Dịch Yên biết Thôi Hoàn Kiệt xuống tay chẳng biết nặng nhẹ như thế nào, cơ thể này của Thôi Y Y đâu thể chịu nổi. Dịch Yên cũng không chất vấn cô nữa, chỉ là nói: "Bôi thuốc chưa?" Thôi Y Y biết không thể gạt nổi Dịch Yên, cuối cùng vẫn thừa nhận, gật đầu: "Rồi ạ." Thôi Y Y nhắn tin cho cô lúc 6 giờ hơn, đây là tin nhắn đầu tiên sau mấy ngày nay mà Thôi Y Y gửi cho cô, có lẽ là sau khi Thôi Hoàn Kiệt bị đánh, cô mới có cơ hội để tìm điện thoại của mình. "Ông ta vẫn còn hút," Thôi Y Y cúi đầu, "Bày ra trước mặt em và bà, dụng cụ thuỷ tinh gì đó đều chất ở nhà." Dịch Yên biết, sau khi Thôi Hoàn Kiệt được thả ra chắc chắn sẽ tiếp tục nghiện. Nhưng không nghĩ rằng, ông ta lại còn càn rỡ hơn trước kia, trước đây ít nhất còn tránh mặt bà nội Thôi và Thôi Y Y để lén hút. Dịch Yên không nói gì. "Chị Dịch Yên," không biết Thôi Y Y nghĩ cái gì, bỗng nhiên gọi cô một tiếng, "Sau này chị đừng liên quan đến chúng em nữa." "Có rắc rối, em và bà tự giải quyết, chị vốn không nên bị dính vào." Thôi Y Y vẫn luôn nhớ rõ, ngày đó ở quán bả, Dịch Yên được người một đàn ông mặc tây trang đi giày da ôm vào trong lòng. Ý muốn bảo vệ của người kia thật mãnh liệt. Dịch Yên hẳn là nên được nâng niu bảo vệ trong lòng bàn tay như thế. Chứ không phải bị cái gia đình thối nát này của cô cuốn lấy, không biết nhà cô đã gây ra cho Dịch Yên bao nhiêu là phiền toái. Lúc này, bệnh nhân đẩy cửa tiến vào phòng khám. "Bác sĩ." Thôi Y Y đứng dậy khỏi ghế, chuẩn bị rời đi. "Em đi trước đây." Dịch Yên lại đeo khẩu trang vào, gật đầu. Thôi Y Y vừa xoay người, giây tiếp theo đã quay đầu lại. "Chị Dịch Yên, cảm ơn chị vì mấy năm nay." Dịch Yên biết lời này là thật lòng, cong môi dưới, đôi mắt trên chiếc khẩu trang khẽ cong cong. "Biết rồi." Cô đã đón nhận lời cảm ơn này. Thôi Y Y cũng cười với cô: "Em đi đây, em còn phải đi học, hẹn gặp lại." Dịch Yên gật đầu. ———— Nửa tháng tiếp theo đều là Tô Ngạn đưa đón Dịch Yên đi làm. Quan hệ của hai người đã dần được hàn gắn. Nhưng rốt cuộc, sau tám năm ở nơi ấy, không ai có thể trở lại như cũ trong một thời gian ngắn. Tuy rằng mỗi ngày đều được Tô Ngạn đón đưa, nhưng thời gian hai người ở bên nhau cũng không nhiều. Tô Ngạn rất bận, bình thường chỉ ăn một bữa với cô, đưa cô về nhà rồi lại đi. Nửa tháng tiếp đó, Tô Ngạn chưa từng lên nhà cô dù một lần. Dù sao cũng được chở đi, xe của Dịch Yên cũng bị bỏ ngỏ rất lâu rồi. Hôm nay Dịch Yên trực ca đêm, lúc hơn bốn giờ sáng nhận được tin nhắn của Kỷ Đường. Rạng sáng bốn giờ, người bình thường đều đang ngủ. Kỷ Đường đã gửi tin nhắn Wechat cho cô. [ Đang đi làm à? ] Đúng lúc Dịch Yên đang rỗi, nhắn lại. [ Hơn nửa đêm không ngủ, cậu làm gì thế? ] Kỷ Đường gọi một cuộc tới. Bắt được máy, câu đầu tiên cậu nói lại là: "Bây giờ không có bệnh nhân à, mới có thể rep tin nhắn của tớ." Dịch Yên chuyển bút sang tay khác: "Đúng vậy, sao hơn nửa đêm cậu vẫn chưa ngủ thế, tớ nhớ cậu sinh hoạt đúng giờ giấc lắm mà Kỷ thiếu gia." Kỷ Đường thở dài: "Đừng nói nữa, buồn ơi là rầu." Cậu hỏi: "Tan làm có thời gian đi ăn không? Đã hơn nửa tháng không hẹn nhau rồi." Sau lần trước hai người đi ăn thịt nướng, giờ cũng chưa gặp lại. Dịch Yên: "Được thôi. Nhưng mà sáng sớm cậu không cần đi làm à?" Kỷ Đường tạm ngừng trong chốc lát: "Không đi." Dù sao Dịch Yên và Kỷ Đường cũng là bạn tốt bao nhiêu năm, nghe thấy sự buồn rầu trong lời nói của cậu. "Sao thế, sao buồn như vậy." Kỷ Đường: "Tới lúc ăn cơm thì nói, chờ cậu tan làm rồi hẹn một chỗ." Dịch Yên: "Được." Sau khi tắt máy, Dịch Yên định nhắn cho Tô Ngạn bảo anh không cần tới đây đón mình. Đến lúc mở WeChat ra, Dịch Yên mới phát hiện mình còn chưa thêm Tô Ngạn làm bạn tốt. Dịch Yên chợt cứng đờ. Vài giây sau cô lại thoát ra, gọi điện thoại cho Tô Ngạn. Tô Ngạn không nghe. Dịch Yên lại gọi thêm lần nữa. Chuông vẫn vang lên vài giây rồi tự động tắt. Có lẽ Tô Ngạn đang bận, Dịch Yên không gọi nữa, mà gửi tin nhắn. ...... Tối hôm qua vữa kết thúc một vụ án đặc biệt. Lại thêm một mắt xích buôn lậu ma tuý của Trùm Lạc bị gỡ. Sáng sớm, cấp trên để cho tất cả đội viên được trở về nghỉ ngơi. Mấy ngày này, cảnh sát MT đều không nghỉ ngơi được mấy tiếng, mọi người đều mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã đi hết. Tô Ngạn vốn định về nhà nghỉ ngơi, nhìn thời gian trước mắt, mới bốn giờ sáng. Cũng chỉ cách giờ Dịch Yên tan làm hơn hai tiếng. Tô Ngạn không về nhà, lái xe tới bệnh viện. Xe dừng lại ở ngoài bệnh viện, anh không muôn quấy rầy Dịch Yên làm việc, nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên xe. ———— Thoắt cái đã là hai tiếng sau. Dịch Yên và Kỷ Đường hẹn chỗ gặp nhau. Sau khi rời khỏi khoa cấp cứu, cô lập tức tới bãi đỗ xe lấy xe. Dịch Yên lái xe đến một khách sạn. Là sản nghiệp dưới tay cha Kỷ Đường. Ngoại trừ hoàn cảnh tốt, giá cả cũng thuộc loại đắt đỏ, khách sạn này còn có nhà hàng năm tầng, bốn giờ hơn mỗi ngày đã bắt đầu bán điểm tâm Quảng Đông*. *Điểm tâm Quảng Đông: là một loại hình ẩm thực Trung Hoa bao gồm rất nhiều món ăn nhẹ hợp lại và thường phục vụ cho bữa ăn sáng với tổng cộng trên dưới 100 món khác nhau được Đã không ít lần Dịch Yên được ăn chực điểm tâm, lần nào Kỷ Đường cũng đưa cô tới ăn chực uống chực. Vẻ ngoài và mùi vị đều rất không tồi, đầu bếp chắc chắn đã chạm trổ rất tinh tế. Lúc Dịch Yên đi thang máy lên, Kỷ Đường đã tới rồi. Vòng qua chiếc bình phong khắc hoa, lần lượt từng món được đặt trên khăn trải bàn. Kỷ Đường ngồi bên cạnh cửa sổ. Dịch Yên đi qua, ngồi xuống đối diện anh. "Cậu gọi?" Cô hỏi. "Không, nhà hàng này là của cha tớ, thấy tớ bước vào bọn họ đã tự sắp xếp rôi," Kỷ Đường nói, "Bọn họ chỉ chọn đồ ngon đưa lên thôi, yên tâm đi." 7 giờ sáng sớm, không ít người tới ăn điểm tâm. Những miếng xíu mại* óng ánh mượt mà được hấp trong chiếc lồng bằng trúc, đĩa bánh cuốn* bốc hơi nghi ngút trên chiếc bàn sứ màu trắng, bánh nướng sầu riêng hình thiên nga được chạm trổ tinh tế.... *Hình minh hoạ: 1, Xíu mại 2, Bánh cuốn (món này phải có nước mắm mới ngon UwU) 3, Bánh nướng sầu riêng (bên mình thì gọi là bánh Pía, cơ bản là 2 bé như nhau nhưng bánh bên Trung giòn hơn) (Cái chị Yên ăn, 2 bánh là một nhưng cái chị Yên ăn ngựa ông ngựa bà hơn) Kỷ Đường bưng ấm trà, rót cho Dịch Yên một ly trà nóng. Dịch Yên nhận chén trà, nhấp một miếng. "Cậu có chuyện gì?" Kỷ Đường buông ly sứ xuống: "Có vài chuyện phiền lòng." Cậu giơ tay, bực bội gãi gãi đầu: "Tớ thật là, haiz, cái gì cũng không làm tốt." Bình thường, con người Kỷ Đường khá tùy tiện, hiếm có lúc chán chường như vậy. Có thể khiến Kỷ Đường thê thảm như vậy, trước kia chỉ thuộc về sư tỷ kia của cậu. Dịch Yên hứng thú, đặt chén trà xuống: "Nói đi để tớ cười phát nào." Kỷ Đường liếc mắt nhìn cô một cái: "Đm nha, cứ cười tớ thôi." Dịch Yên cười: "Đây không phải là đang giúp cậu giải toả sao, đừng nghẹn trong lòng mãi." Kỷ Đường thở dài: "Trước kia không phải tớ đã nói với cậu là trong công ty cha tớ có một cô gái theo đuổi tớ sao?" Dịch Yên nhướn mày. "Không phải là cha tớ muốn cho tớ trực tiếp ngồi trong văn phòng của cha đấy sao, không muốn để tớ làm nhân viên công sở nữa, mấy ngày trước đã công bố thân phận của tớ với tất cả nhân viên," Kỷ Đường cau mày, "Kết quả là, sau khi cô gái kia biết tớ là con của cha, vậy mà không vui mừng, lại tránh mặt tớ, cứ không nói chuyện với tớ." Dịch Yên cười: "Không được uống Starbucks nữa à?" =))))))) Kỷ Đường: "Đm, cậu có thể đừng nói mấy cái hay không?" "Ai bảo không để ý tới người ta làm chi," Dịch Yên nói, "Lúc trước cậu né cô bé, bây giờ cô bé trốn cậu." "Không phải," Kỷ Đường nghĩ nát óc cũng không ra, "Cậu nói xem, vì sao cô ấy ngược lại không dám đến gần tớ, như người bình thường nếu biết người mình thích là người có tiền, đều sẽ rất phấn khích chứ. Sao tới lượt cô ấy, biết nhà tớ có tiền lại chạy mất dép thế?!" Bỗng nhiên Dịch Yên cảm thấy có hơi buồn cười. Kỷ Đường buồn rầu: "Sự thật là cứ gặp được tớ ở công ty là lại chạy không mất hút." Dịch Yên chợt hỏi: "Cậu thích con gái nhà người ta à?" Lời này vừa thốt ra, Kỷ Đường liền cứng họng, một lúc sau mới nói một câu: "Cái gì?" "Nếu không cậu buồn cái gì?" Dịch Yên nói, "Trước kia, người có thể làm cậu buồn cũng chỉ có học tỷ kia của cậu." Nói đến học tỷ, Kỷ Đường mới nhớ ra, đã rất lâu mình không liên lạc với học tỷ, cũng rất ít lần nghĩ đến cô. Chỉ không để ý một cái, cậu đã bị sặc nước trà. Dịch Yên rút một tờ giấy khăn ra đưa cho anh: "Cậu tự ngẫm lại cho kĩ đi, có phải thích tiểu cô nương nhà người ta rồi hay không." ***** Tôi không bị lú, tôi up 2 chap 1 lần là có thậttt
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]