Editor: Maruru
****
Dịch Yên chỉ ngạc nhiên mà chớp chớp mắt, sau đó lại như thường.
Trong phòng khám chỉ có tiếng dụng cụ y tế va chạm vào nhau, phát ra âm thanh rất nhỏ.
Tô Ngạn không tiến vào, chỉ đứng ở cửa, thờ ơ liếc nhìn bóng lưng của Dịch Yên, nhớ tới bao thuốc bị ném trong thùng rác tối hôm qua.
Thôi Đồng ngồi trên giường bệnh, trong lòng chỉ thấy xấu hổ, muốn lập tức biến mất ngay tại đây. Mẹ nó có ai muốn gặp cái tình cảnh xấu hổ này chứ.
Dịch Yên cầm dụng cụ đi tới giường bệnh.
Thôi Đồng đang ngồi trên giường, tay bị băng gạc quấn vào, Dịch Yên đeo bao tay vào, giúp cậu tháo băng gạc ra, sau đó quan sát miệng vết thương, bôi thuốc khử trùng rồi băng bó lại.
Từ đầu tới cuối, trong phòng khám, không một ai lên tiếng, không gian tràn ngập yên tĩnh.
Sau khi xử lý vết thương cho Thôi Đồng, Dịch Yên thu dọn dụng cụ, hàng mi sau lớp khẩu trang rũ xuống: "Đừng để vết thương chạm vào nước, thay thuốc lần này xong, lần sau có thể không cần tới nữa."
Thôi Đồng chạy chóng gật đầu: "Được."
Nói xong lại thấy không ổn, cuống quít hỏi: "Đúng rồi bác sĩ, cái tay này của tôi có thể lưu lại sẹo không?"
Dịch Yên ngước mắt nhìn anh: "Có, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vận động hằng ngày."
Thôi Đồng lập tức nói: "Nhưng mà, bác sĩ, tôi sợ bị sẹo, cô kê tôi thuốc trừ sẹo nhé, tôi đi ra ngoài trả tiền mua thuốc đã."
Tuy rất ít thanh niên để ý vết sẹo trên tay như thế, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-o-trong-long-anh/270218/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.