'Sao nhoẻn cười mà nước mắt cứ đổ. Em nghe trái tim mình siết mạnh, siết mạnh nhưng tâm trí thì không còn u ám nữa mà sáng lóa rỡ ràng. Ôi cầu vồng, ôi áng mây xanh ngời. Em muốn đi, muốn khám phá, muốn sống cuộc sống của mình!'
-o-
Lúc Sao đang đưa tiễn mối tình đầu của mình thì chợt nghe thấy tiếng tặc lưỡi chầng chậc. Nó giống như là tiếng kêu của lũ thạch sùng vậy, vô cùng chói tai, khiến người ta bực bội. Em ngưng khóc, ngẩng mặt lên nhìn, liền thấy sau tảng đá có võng của ai mắc sẵn. Sao nín thở nhìn chiếc võng đó mãi, thành võng cuối cùng hạ xuống, bộ mặt cau có của Nùng Tậu hiện ra.
- Trời ơi là trời, ngủ trưa cũng không yên. - Vừa nhác thấy em là chàng ta liền cất giọng trách cứ.
Sao đỏ bừng mặt, nhớ lại tiếng khóc ban nãy của mình, so với tiếng bò rống có lẽ chẳng khác là bao. Em tẽn tò lau nước mắt, định lủi đi. Nhưng Nùng Tậu đã tháo võng ra và đi đến chỗ em.
Chàng ta thả võng lên tảng đá rồi đặt mông ngồi lên chiếc võng trải rộng ấy, gác tay qua đầu gối và nhìn em lặng lẽ. Sao thấy chàng ta đến gần, đương nhiên không thể trốn đi được nữa, em đành quỳ dưới tảng đá đó mà khúm núm chờ chàng ta sai khiến.
Nùng Tậu nhịp nhịp tay lên gối, thản giọng hỏi - Bị bỏ rồi hả?
Sao chợt khựng lại. Em che tay kín mặt, nước mắt thoát ra theo những kẽ tay, mím môi gật đầu.
Nùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-no-duoi-sao/2615467/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.