'Thật ra em cũng không ý thức được cái sự giữ khoảng cách ấy. Chỉ là đôi khi, em lại mơ màng chìm vào khoảng lặng riêng, tách biệt với thế giới, day dứt tưởng nhớ một bóng hình xa xôi.'
-o-
Bắt đầu từ ngày đó, Sao có thêm một công việc là học múa. Vũ đoàn của vũ sư thường học vào buổi chiều tà, vào giờ đó, sau khi chuẩn bị cơm cho Nùng Tậu xong thì Sao phải rối rít đi đến nhà của vũ sư học.
Vì nhà của vũ sư khá xa, Nùng Tậu đã mua cho em một chiếc bè. Bè giúp việc di chuyển đến đó trở nên nhanh hơn, mặt khác, Chrau Lun Giao và một số thành viên của vũ đoàn cũng ở trung tâm làng, chiếc bè liền trở thành phương tiện đưa đón mọi người.
Sao dành cả ngày để vào rừng sưu tầm tài liệu còn buổi tối thì tập trung cho việc múa may. Dù em nhiều việc như vậy nhưng Nùng Tậu không tha cho em, chàng không cho phép em lơ là với việc hầu hạ chàng.
Sao học múa rất chăm chỉ, thoạt tiên em học riêng với mọi người trước, đến khi nào nắm được động tác cơ bản thì mới múa chung với đoàn. Chỉ tính riêng thời gian để em nắm được các động tác cơ bản thôi đã mất vài tuần rồi. Sao thật sự không có năng khiếu vũ đạo.
Trong lúc em học múa thì Nùng Tậu cũng không ở nhà, chàng ta tự dưng cũng đi theo em. Sao để ý thấy, khi em múa cùng vũ đoàn thì Nùng Tậu lại vào nhà của thầy và làm gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-no-duoi-sao/2615432/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.