'Chàng nghe ngực nghẹn lại, lạnh buốt giá. Đôi mắt nâu rơi lên em sa sầm. Sao chợt thấy xương quai xanh nhói đau, trong tâm thức lan truyền một cảm giác nhoi nhói, khó tả. Em sững ra, dấu ấn này… Dường như…'
-o-
Thuyền của mọi người vẫn neo đậu gần đó, Mai Lang Vương đưa em lên thuyền trước còn những người khác thì chậm bước theo sau. Trên đường đi, chàng hỏi em rằng Quan Lang trả lương cho em thế nào. Sao thành thật khai nhận với chàng những thỏa thuận mà em và Quan Lang đã bàn bạc với nhau từ hồi em mới đi theo ngài.
Mai Lang Vương rất thích ý vì Sao tính toán rạch ròi với Nùng Tậu. Chàng lại hỏi em - Em đòi Quan Lang trả lương, thế có đòi ta trả lương không?
Sao phụng phịu trong lòng chàng.
Em sống ở Mai Viện lâu như vậy, hiển nhiên nắm được lương thưởng của các tiểu đồng. Tiểu đồng hầu hạ ở Mai Viện nhận lương định kì theo tháng, mỗi tháng năm viên ngọc trai, vậy thì tính ra một năm chúng cũng kiếm được hơn năm mươi ngọc chứ chẳng ít, đó là còn chưa kể đến các trợ cấp khác. Nếu em trở thành tiểu đồng của chàng, chiếu theo lý em cũng sẽ được nhận khoản lương ấy, tuy nhiên, từ khi em còn bé đến khi em mười bảy, mọi người không hề đề cập đến vấn đề lương bổng này.
Hơn nữa… Ai mà đòi lương chàng cho được chứ?
- Ai lại đi đòi lương ân nhân của mình? - Sao trả lời chàng.
Chàng có ơn cưu mang em, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-no-duoi-sao/2615285/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.