'Cứ mỗi khi đêm xuống, nằm trên giường, vắt tay lên trán suy nghĩ, Sao lại không khỏi lo lắng về tương lai. Hiện tại em được ở đây, chăn ấm nệm êm nhưng tới lúc Đào Hoa trở thành vợ chính thức của Vương thì em hẳn sẽ bị nàng đuổi đi. Đến lúc đó nếu em không có chốn nương thân thì sẽ rất tệ hại.'
-o-
Sau hai tháng chăm chỉ nghỉ ngơi và ăn kẹo hổ phách, vết thương trên tay Sao đã hồi phục hoàn toàn. Khi Mai Lang Vương gỡ lớp băng luôn quấn kín trên tay em ra, Sao cảm thấy vô cùng tự do, vô cùng thoải mái. Lớp băng ngứa ngáy, chặt ních và khó chịu đó cuối cùng cũng rời khỏi người em rồi!
Sao trở về công việc hầu hạ chàng. Bây giờ em không phải hầu Quan Lang nữa nên thảnh thơi trông thấy. Mai Lang Vương không còn vô cớ hành em, bắt em dính chặt vào chàng rồi làm việc thâu đêm suốt sáng cùng chàng như hồi em còn hầu Quan Lang nữa. Khi em quay về bên chàng hoàn toàn, chàng để em được tự do nghỉ ngơi và viết vẽ thong dong, những chuyện trong nhà chàng đều bảo tiểu đồng làm, không thì chàng tự làm.
Một ngày, khi em đang quét cánh mai ở sân sau thì nghe thấy tiếng bước chân, Sao cứ nghĩ là Nùng Tậu, bởi vì âm thanh vang lên rất khẽ khàng, đó không phải là âm thanh được tạo nên bởi guốc mộc.
Ai ngờ, người lộ diện ở cổng tròn lại là Mỵ Nương. Sao khựng lại, nhìn nàng hồi lâu, Mỹ Tiên cũng thoáng sững ra, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-no-duoi-sao/2615282/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.