'Sao chỉ thấy bóng dáng to lớn ấy cứ giật lên từng hồi, từng hồi. Giật mãi cho đến khi bước chân lảo đảo. Chàng vẫn không gục xuống mà kiên định đứng đó chắn tên cho em.'
-o-
Đào Hoa khoanh tay đứng một bên nhìn, ánh mắt thật lạnh lẽo. Sao trừng mắt trông nàng, dường như tình cảnh này… Có chút quen thuộc. Quả nhiên từ trên những tàng cây xung quanh đó lập tức lộ diện hàng trăm mũi nỏ. Sao tái mặt. Đào Hoa thì vẫn bình thản đứng yên đó, mặt không lộ ra chút day dứt hay dằng vặt nào.
Giờ thì em đã hiểu ra, ngày đó tại sao những hộ vệ ở Mai Viện lại ngã xuống. Họ chết không vì đòn của tên áo đỏ mà vì bị đánh lén từ phía sau. Ngay khi họ ngã xuống chẳng bao lâu thì Đào Hoa xuất hiện. Thì ra… Đào Hoa chính là người đã tiếp tay cho bọn Đông Bắc đó!
Nhưng… Chẳng phải nàng đã cứu em ư? Nếu nàng đã giúp đỡ chúng thì sao lại còn lao ra chắn tên cho em? Sao không thể lí giải được mọi chuyện, cho đến khi em nhận ra, kể từ cái hôm đó em đã vận khởi được thần lực của mình.
Đúng là em chưa từng sử dụng được sức mạnh của bản thân kể từ khi em còn nhỏ cho đến năm ấy. Phải chăng… Mục đích của Đào Hoa và bọn Đông Bắc là muốn kích thích em tự khởi động thần lực?
Ngay khi em sử dụng được sức mạnh, em đã cứu nàng ta cùng những thuộc hạ đó. Có lẽ nào Đào Hoa thừa biết bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-no-duoi-sao/1895577/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.