'Ôi tình yêu đầu đời của em đã tan vỡ thật rồi.
Ôi em đã thất tình mất rồi!
Sao khóc rống lên, không để tâm đến điều gì nữa, trút hết bao nhiêu cảm xúc ra ngoài.
Sau hôm nay, em sẽ không còn mong chờ hi vọng gì ở người nữa.'
-o-
Một tuần trôi qua kể từ sự kiện ấy. Mai Lang Vương rốt cuộc cũng nhớ đến em, chàng cho tiểu đồng đến gọi em sau bữa cơm trưa. Sao không gặp chàng, em bảo với tiểu đồng rằng em mệt nên sẽ không đi đâu cả. Tiểu đồng chạy đến báo, Mai Lang Vương đang ngồi ở giường tre đợi em, nghe lời nó bẩm mà thất thần ngẩn ngơ.
Chàng đến khu lưu trú tìm gặp, em không xuất hiện. Chàng đến bắt chuyện cùng Quan Lang, cố tình chọn giờ mà em phải hầu để được trông thấy em, nhưng Nùng Tậu từ lâu đã không còn gọi em đến hầu nữa.
Bồn chồn lo lắng, chàng quyết định hỏi thẳng Nùng Tậu. Quan Lang cười khẩy uống trà, bảo với chàng rằng - Một con nhóc tiểu đồng mà đáng để ta bận tâm ư? Đừng hỏi ta về nó nữa, tự ngươi lo liệu đi.
Mai Lang Vương bất lực, chàng không thể nhìn thấy hình bóng em ở khu lưu trú. Mặc dù chàng biết em vẫn luôn ở đó, vẫn luôn ở trong Mai Viện của chàng nhưng chàng lại không thể tìm thấy em. Mai Lang Vương lượn lờ ở khu lưu trú suốt một tuần liền, thậm chí dùng cả các thị vệ trong viện để theo dõi và săn đón em. Cuối cùng nỗ lực của chàng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-no-duoi-sao/1895575/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.