Chương trước
Chương sau
'Nùng Tậu nghe chàng nhắc đến tên, điều chỉnh tư thế ngồi một chút. Tay gác lên đùi tung tẩy chén trà, chân hơi rung. Trông chàng ta thật chỉnh chệ làm sao.'

-o-

Quan Lang khựng lại sau lời tuyên bố đó của chàng, ánh mắt chàng ta rơi lên người Sao nóng bỏng hồi lâu, tựa như hơi nóng bốc lên từ mặt sân bị nắng hạ nung đốt, ánh mắt đó khiến em có cảm giác bản thân như vừa bị chiên qua dầu.

Thế rồi, sự nóng nực bức bách đó dần dần lặng xuống. Đôi mắt đen sâu thẳm của chàng ta lại trở nên tĩnh lặng. Chàng ta không nói gì nữa, quay về ghế và ngồi xuống, bắt chéo chân uống trà. Mai Lang Vương nắm tay em dắt đến chỗ của chàng, chàng giữ chặt em không rời, tựa như chỉ muốn khảm em lên người chàng cho xong.

Đào Hoa quan sát thái độ của tất cả mọi người, ánh mắt nàng dù có hơi lạnh lẽo khi trông thấy Mai Lang Vương dính chặt lấy em nhưng sự lạnh lẽo đó nhanh chóng bị dìm khuất. Nàng tiến đế ghế lẻ đối diện Lãm và ngồi xuống, lòng thầm nghĩ đợi đến tối, nàng sẽ tính sổ với con bé ấy sau.


Lãm thì đã qua cơn căng thẳng, khi chứng kiến xung đột ấy, chàng ta cảm thấy rất lo ngại. Nhưng rồi chuyện cũng qua, Vương và Quan Lang đã nghĩ cho đại cuộc. Chàng ta thở phào, rót cho bản thân thêm chén trà nữa, trầm ngâm nghe người trên bàn chuyện.

- Sao, đây là Quan Lang Nùng Tậu. - Mai Lang Vương giới thiệu với em.

Nùng Tậu nghe chàng nhắc đến tên, điều chỉnh tư thế ngồi một chút. Tay gác lên đùi tung tẩy chén trà, chân hơi rung. Trông chàng ta thật chỉnh chệ làm sao. Em ái ngại quan sát chàng ta, giờ em mới có thể nhìn rõ dung mạo người này.

Nùng Tậu có đôi mày ngài với cung mày rất rộng. Chúng đen và dày, bao trọn đuôi mắt trông rất tuấn lãng. Mắt của chàng ta không đẹp bằng mắt của Mai Lang, mi không dày, mâu quang màu đen. Đường nét của đôi mắt đơn sơ nhưng mục quang thì rất sáng. Tựa như mắt của chim bằng vậy, luôn trực diện chiếu vào người đối diện khiến người đó có cảm giác như bị nhìn xuyên thấu.

Điểm đặc biệt nhất trên khuôn mặt chàng ta có lẽ là đôi môi. Môi của Nùng Tậu rất lạ, khóe môi luôn cong lên mặc dù chàng ta không cười. Môi dưới thì dày và căng mượt. Nhờ đôi môi ấy mà, dẫu rằng chàng ta luôn cau có và khó chịu thì, người khác vẫn luôn cảm thấy chàng ta thân thiện, hiền hòa.

Mai Lang Vương che đi tầm mắt của Sao, chờ em dời mắt về phía chàng rồi tiếp tục nói - Quan Lang tuân lệnh bệ hạ đến đây để cùng ta bảo vệ em.

Dừng một chút, chàng hướng về Nùng Tậu và thẳng thắn nói - Dù lệnh bệ hạ đưa ra là thế nhưng ta không cần ngài bận tâm đến Sao, em ấy đã có ta rồi, tự ta lo toan cho em ấy được. Bệ hạ muốn ta trông giữ ngài hộ thôi. Ta sẽ sắp xếp một phòng ở khu lưu trú cho ngài. Ngài hãy ở đó và thư thả nghỉ dưỡng. Vùng Tây Nam này có nhiều thắng cảnh đẹp, nếu ngài muốn đi đây đi đó dạo chơi thì cứ bảo tiểu đồng của ta sắp xếp.

Nùng Tậu cười nhẹ, chén trà lượn qua lượn lại giữa hai ngón tay. Quả là Mai Lang Vương, hành sự vô cùng chu toàn thông hiểu. Ngay từ đầu chàng đã chẳng có ý định sẽ cùng hắn bảo vệ vì sao lõi hay vì sao gốc gì đó rồi. Chàng đến đây chỉ là để thoát khỏi sự giám sát của ông già thôi.

Cách đây vài tháng, chàng vô tình gây ra một số tai họa nên bị vua cha giám sát chặt lắm. Nùng Tậu vốn là người thích đi đó đi đây vận động, tự dưng bị nhốt trong một khu nhà, suốt ngày chỉ nhìn thấy bộ mặt nhàm chán của bọn hầu và anh trai thì cảm thấy vô cùng bức bối ngột ngạt.

Sau đó chàng ta quyết định đi vòng vòng trong thành dạo chơi, cuối cùng với cái tính nóng nảy lại gây ra chuyện. Vua Hùng đau đầu quá, chẳng muốn chàng ta ở gần nữa, quyết định tống khứ chàng ta đi. Nhưng suy đi tính lại, làm vậy thì cũng đáng lo, nhỡ chàng ta ra ngoài gây thêm chuyện, phiền nhiễu đến dân chúng thì làm sao? Vua Hùng mệt mỏi gửi công văn xuống cho Mai Lang Vương, bảo chàng đảm nhận việc trông giữ Nùng Tậu cho ngài. Mai Lang Vương vốn đã trông trẻ quen rồi, trước đây là trông Vĩnh Nghiêm, sau đó là trông Sao, giờ trông thêm một Quan Lang cũng không thành vấn đề, vì vậy chàng cung kính tuân lệnh.

Hùng Vương ngoài mặt bảo với Nùng Tậu rằng đến Mai Viện để nhận trách nhiệm bảo vệ và cảm động 'Vì sao lõi' cùng Mai Lang Vương nhưng thực chất bên trong chính là gửi chàng ta đến cho Mai Thần trông giữ. Nùng Tậu cũng không có hứng thú với nhiệm vụ này, chàng ta chỉ muốn đi khỏi nhà thôi.

Vì thế cho nên, an bài của Mai Lang Vương khiến chàng ta vô cùng vừa ý.

- Tốt lắm. - Nùng Tậu đặt chén trà lên bàn, cười hài lòng. Mai Lang Vương thấy chàng ta chịu nghe theo mình, tâm trí nhẹ đi trông thấy. Chàng gọi tiểu đồng đến và sắp xếp chỗ nghỉ cho chàng ta.


Tiểu đồng vừa rời đi thì Nùng Tậu liền hướng về phía Sao, ánh mắt sâu xa ẩn chứa ý cười. Chàng ta tự dựng trỏ tay vào em, ra lệnh với Mai Thần - Ta muốn con bé đó phục vụ.

Sao run lên một cái, vô thức nép vào người Mai Lang Vương. Em đề phòng Nùng Tậu như nai rừng đề phòng sư tử vậy. Mai Lang Vương bao bọc em trong tay, dứt khoát khước từ Nùng Tậu - Không được, thưa Quan Lang.

- Tại sao? - Nùng Tậu muốn nổi xung, trợn mắt há mồm - Nó chỉ là một tiểu đồng, nó không thể từ chối ta được!

- Mong muốn của tiểu đồng là quan trọng nhất. Đó là luật bảo vệ nhân quyền được thông qua từ lâu, ngài là Quan Lang, ngài không thể bất tuân luật pháp được. - Mai Lang Vương bình thản trả lời.

Nùng Tậu nhìn như xoáy vào em và chàng, bộ dáng dính chặt lấy nhau của hai người khiến chàng ta khó chịu. Nhưng rồi chẳng biết chàng ta nghĩ gì, mặt dãn ra, bớt hung hăng đi một chút, nhẹ giọng thương lượng với Sao - Ngươi chỉ cần hầu ta cơm nước, còn những việc khác thì không cần động tay vào. Nếu đồng ý thì chuyển đến khu lưu trú ở cùng ta. Ta sẽ bảo ban ngươi.

Sao nhìn chàng ta chăm chăm, nụ cười thỏa hiệp của Nùng Tậu khiến em bớt căng thẳng đi một chút. Sao cẩn thận suy nghĩ, mắt lại khẽ lướt qua Đào Hoa. Nàng ta cũng âm thầm liếc em, ánh mắt sắc như dao vậy.

Trông dáng vẻ đó, hẳn là khi về đến nhà mình em sẽ bị nàng ta đánh nhừ đòn rồi. Ban nãy nàng ta đã định hành hung em, nếu tiểu đồng không đến kịp thì có lẽ mặt em đã in dấu bàn tay của nàng ta. Sau khi Mai Lang bảo nàng ta về Khau Pạ, nàng ta càng trở nên điên cuồng và bất chấp hơn, nếu cứ ở chỗ cũ thì em sẽ không yên thân với nàng ta đâu.

Hơn nữa… Sao nhìn sang chàng, Mai Lang Vương say sưa ngắm em, đã rất lâu rồi em mới đến nhà chàng…

Nếu em sang khu lưu trú thì em có thể gặp chàng bất cứ lúc nào, cho dù em đến nhà chàng để hầu hạ chăm sóc chàng và bị Đào Hoa nhìn thấy thì nàng ta cũng không thể ra tay với em như lúc trước nữa.

Nghĩ vậy, Sao rụt rè hướng về phía Quan Lang, hỏi dò - Ngài nói thật chứ?

Mai Lang Vương nhác thấy em hỏi thế, chàng lập tức ngăn em lại, siết chặt tay em, dùng ánh mắt ra hiệu cho em rằng: 'Đừng!'

Quan Lang gõ tay lên bàn cộp cộp, ngăn cản Mai Lang Vương, giễu cợt - Này này, 'quyền con người', nói người ta thì phải biết nhìn lại mình.

Mai Lang Vương trừng mắt, chàng rất tức giận, cảm thấy lồng ngực nóng hừng hực. Tuy vậy chàng không thể làm gì nữa, đành bất lực trông chờ ở em.

Sao đợi Nùng Tậu xác nhận lại những gì chàng ta vừa hứa. Nùng Tậu biết đã thu hút được em, chàng ta cười nhếch, gật đầu. Sao dè dặt rũ mắt, sau cùng đồng ý - Vâng ạ! Em sẽ đến đó phục vụ ngài.

- Sao! - Mai Lang Vương cảm giác như vừa bị tên xuyên qua.

Thỏa thuận giữa Sao và Nùng Tậu được thành lập như vậy, dù Mai Lang Vương vô cùng tức giận và không tán đồng một chút nào nhưng chàng không thể làm gì khác.

Nùng Tậu chỉ định xong người phục vụ, chàng ta hiên ngang đứng lên, rời khỏi nhà của Mai Lang Vương. Khi ra đến cửa, chàng ta hơi dừng bước, ngoắc ngón tay, khinh mạn bảo Sao đi theo. Sao ngán ngẩm trông điệu bộ khinh khi người đó, dù em biết là đến hầu Nùng Tậu thì cũng không tốt đẹp gì đâu nhưng em cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm vui. So với hầu hạ Nùng Tậu thì trở về nhà và bị Đào Hoa bắt nạt còn tệ hại hơn. Sao rời tay Mai Lang Vương ra, nhanh chân đi theo Nùng Tậu.

- Sao! - Mai Lang Vương giữ tay em, ánh mắt chàng giằng xé và níu kéo. Chúng tựa như một quả cầu pha lê chằng chịt vết nứt, sắp vỡ đến nơi.

Sao xót xa lắm, em biết là chàng rất đau khổ và bực tức, nhưng em không thể làm gì khác hơn. Sao siết nhẹ tay chàng, như một lời an ủi để chàng yên tâm rồi rời bước theo Nùng Tậu. Mai Lang Vương nhìn theo bóng em, nơi vừa được em siết lấy kia giờ đã trở nên giá lạnh. Chàng thừ người ngồi đó, vẫn không sao chấp nhận được việc em bỏ rơi chàng và đi theo gã khác. Trông chàng bàng hoàng và bơ vơ.

Lãm nâng chén trà cao ngang môi, liếc qua liếc lại từ cổng tròn đến Mai Thần, vẻ mặt gượng gạo.

Đào Hoa liếc mắt nhìn chàng, sau đó hờ hững lướt qua Lãm rồi đứng lên, xin phép quay về khu Hoa Tiên. Nàng ta ức chế lắm, bởi vì Đào Hoa biết rõ lí do vì sao con bé đó sẵn sàng rời khỏi Vương mà đi theo Quan Lang. Nó đã tìm thấy một cây đại thụ lớn để nương nhờ bóng mát. Nó muốn thoát khỏi bàn tay nàng.

Đào Hoa nghiến răng ken két. Dù nàng biết rõ như vậy nhưng lại không thể ngăn chặn. Cuối cùng để nó tuột khỏi tay rồi.

Đào Hoa dừng lại dưới một tán cây, nhìn như ghim vào vỏ cây sần sùi nâu sẫm. Con bé đó thông minh và tinh tế như vậy, nàng sẽ không thể tác động đến nó nếu chỉ dùng đòn roi và những trò bắt nạt vặt vãnh đâu.

Đào Hoa nhìn lên bầu trời cao xanh.

Nàng phải sử dụng kế sách khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.