'Mai Lang Vương không đáp, mãi thật lâu sau, em mới nghe chàng chậm rãi cất tiếng - Giờ ta chỉ muốn phá song cửa để vào trong thôi.
- Dạ?! - Sao ngẩng phắt đầu, sửng sốt.
Mai Lang Vương cười khổ sở, nhìn thẳng vào mắt em thông qua song cửa sắt, giọng thật trầm - Ta cảm thấy rất hối hận bởi vì đã lắp song cửa sổ cho các phòng ở Mai Viện.'
-o-
Suốt một tháng liên tiếp, Mai Lang Vương và Sao đều đặn gặp nhau. Cuộc hẹn của họ hoàn toàn nằm trong vòng bí mật và Đào Hoa không hề phát giác ra, nàng ấy còn lâu mới bắt kịp thân thủ của Mai Lang Vương.
Cứ đến giờ hẹn là tiếng gõ quen thuộc lại cất lên, Sao mở cửa và trò chuyện cùng chàng, mỗi lần đến, chàng lại mang theo một món quà mới. Khi thì là bánh kẹo của vùng Vàm Thuật mà thuở nhỏ em rất thích, khi thì là những chú gấu bông bé xíu cỡ bàn tay mà Thần Tình mang từ hồng trần về. Khi là sổ vẽ, khi là sách. Dường như Mai Lang Vương đã dồn hết tình yêu và nỗi nhớ vào những món quà ấy để gửi gắm đến em, lặp đi lặp lại một cách vô thanh rằng chàng vẫn luôn nhớ em rất nhiều.
Sao trân trọng từng món quà mà chàng tặng, em cất chúng trong hộp gỗ, giấu ở khu vực bí mật trong tủ quần áo. Dẫu vậy, em vẫn thường bảo chàng là đừng tặng gì cho em nữa, chỉ cần chàng đến là em đã thấy vui rồi. Thế nhưng Mai Lang Vương vẫn cứ mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-no-duoi-sao/1895567/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.