- Mà này. - Khi thấy tâm trạng em đã trở nên thoải mái dễ chịu hơn, chàng lại giở giọng vòi vĩnh - Ta muốn uống trà.
Sao ngoảnh mặt đi, lắc lắc trống, khước từ - Không, bảo tiểu đồng pha cho ngài ấy!
Mai Lang Vương thở dài, u uẩn - Trà tiểu đồng pha ngon quá ta lại uống không quen. Ta đã quen uống trà do em pha rồi.
Sao cau có - Đó là cách mà ngài dỗ ngọt em để em pha trà cho ngài đấy ư?!
Chàng bỏ sách xuống, trưng ra bộ mặt chờ đợi hệt như lúc vòi em đút cho ăn tàu phớ, cười mỉm - Thế em có pha trà cho ta không?
Sao bất lực trước chàng, em suy sụp bỏ trống xuống, cảm thấy không biết nói gì hơn nữa. Dẫu vậy, chân em lại chuyển động một cách vô thức, Sao rời khỏi sập và mang khay trà ra nhà sau. Mai Lang Vương dõi theo em, nụ cười đắc ý hiện trên môi, ngoan ngoãn đợi em mang trà ra hầu.
Sau nhà có một khoảnh sân lớn, đó là nơi bố trí phòng tắm và một khu bếp nhỏ dùng để nấu nước pha trà. Sân sau cũng như sân trước, được lát gạch và trang trí một ít chậu kiểng. Giữa sân còn có một cây me, quả me chín rộp, nằm im trên những chồi cây mời gọi. Lá me thì rất nghịch ngợm, không những rơi đầy sân mà mỗi khi có người đi qua nó cũng bám lên vai lên tóc người ấy, có khi còn rơi lên cả thức ăn nước uống nữa.
Tóc và khay trà của Sao bấy giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-no-duoi-sao/1895522/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.