Một tràng guốc khua vang.
Tiếng guốc ấy dù chỉ vang lên phía xa nhưng vẫn đủ sức kéo mọi sự chú ý của Mai Thần đi. Mai Lang Vương lập tức bỏ qua Thị Hoa mà hướng về phía nhà chính, ánh mắt rập rờn tia sáng.
Sao đang từ nhà chính chạy ra, trên tay em mang theo một chiếc khăn mới.
- Mai Lang! - Sao chạy ra gian giữa, nhìn ra cổng tròn, khi thấy chàng vẫn còn ở sân thì em mừng lắm, lập tức rối rít chạy đến.
Em cũng chưa để ý đến sự có mặt của Thị Hoa và những người khác.
- Sao! - Mai Lang Vương tươi cười, đón lấy em.
- Em vừa nghe tiểu đồng báo lại. - Sao thở hổn hển, vì chạy nhanh nên em hơi mệt, dù vậy em nhanh chóng lấy lại nhịp thở bình thường và nắm lấy tay chàng, trao chiếc khăn lụa đã được gấp gọn gàng cho chàng, ân cần nói - Không được quên khăn tay, dù đã vào mùa mưa nhưng trời vẫn rất oi, mang theo để còn lau mồ hôi chứ!
- Ừm. - Mai Lang Vương cẩn thận cất khăn em đưa vào tay áo, cười mỉm - Ta đợi em nãy giờ.
- Em cần làm chút việc, hơi rắc rối nên lâu, giờ cũng xong rồi. - Sao cười vui vẻ, nụ cười của em rất nhẹ nhõm vì đã giải quyết công việc rốt ráo.
Mai Lang Vương thấy em thư thái như vậy, lòng chàng như có hoa xuân bừng nở, chàng khẽ xoa tóc em.
Khung cảnh được tạo nên bởi hai người thật êm ái và dịu dàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-no-duoi-sao/1895507/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.