Lúc này một trăm lẻ tám lượng bạc kia đang yên vị trong đông sương, nhưng đến giờ Tiểu Cổ vẫn không hiểu vì sao thái tử lại muốn lấy đúng từng đó bạc. Nhìn Lý Duy lặng thinh, gương mặt đột nhiên hiện lên một chút yếu đuối, lòng Tiểu Cổ khổ sở vô cùng. Lý Duy đóng cửa cẩn thận, cũng không buồn nhìn thái độ Tiểu Cổ, “Ta ra ngoài một chuyến xem sao.”
Thái tử ngồi trong đông sương, thản nhiên lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tâm trạng hắn vô cùng tốt, tay trái mài mực tay phải cầm bút viết. Nét chữ mảnh dẻ thiếu lực, khác hẳn đường nét cứng cáp ngày nào. Thái tử đắc ý trải rộng bức thư vừa viết ra, mỉm cười, đóng con dấu của mình lên đó. Hắn cuộn thư lại, trước mặt bày hai cuốn sổ, một là bản gốc của Giang lão gia, một là bản mà Lý Duy sao chép. Thái tử mở quyển thứ hai, ngón tay vuốt ve những con chữ của Lý Duy trên trang giấy, từng đường từng nét một, ánh mắt không giấu nổi si mê.
Chỉ lát sau Tiểu Cổ trở lại đông sương. Thái tử ngẩng đầu, mỉm cười nhàn nhạt hỏi, “Thượng Tâm đâu?” Tiểu Cổ cúi đầu đáp: “Ngài ấy đi ra ngoài tìm Bảo Cầm.” Thái tử nhếch miệng cười, “Hừ, phí công vô ích.” Tiểu Cổ cắn cắn môi do dự hồi lâu, rốt cục mở miệng: “Điện hạ, Bảo Cầm bị kẻ xấu bắt đi, sợ rằng nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ nên nói sự thật với Lý công tử.” Tuy Tiểu Cổ là người của thái tử, nhưng ở lại Lý gia đã lâu, cũng nảy sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-nhuc/3229224/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.