Bảo Cầm và A Lưu trò chuyện được một lúc, cửa đông sương mở ra. Bảo Cầm mỉm cười đứng lên, đi về phía Lý Duy, Giang thiếu gia ở bên cạnh hỏi: “Ngọc Trúc đâu rồi?” Bảo Cầm đáp: “Y thấy không khỏe, ta bảo y lên giường nghỉ ngơi rồi.” Giang thiếu gia áy náy nói: “Đã làm phiền Bảo Cầm công tử.”
Bảo Cầm kêu không sao, nhưng Giang thiếu gia đã tới chỗ A Lưu, “Gọi Ngọc Trúc dậy, chúng ta trở về.” A Lưu tỏ vẻ chần chừ, Lý Duy tiến lên nói: “Giang đại nhân, không cần gọi Ngọc Trúc vội. Hơn nữa theo Lý Duy thấy, Giang đại nhân vừa mới trải qua biến cố, tốt hơn hết là đừng hồi phủ.” Giang thiếu gia xoay người, “Ý Lý công tử là…” Lý Duy đáp: “Nếu kết cục bất hạnh của Giang lão gia thực sự liên quan đến Tam vương gia, có khả năng lớn mật thám của Tam vương gia vẫn đang ẩn núp trong Giang phủ. Giang đại nhân mang sổ sách đến giao cho thái tử, giờ mà về chẳng phải nguy hiểm ư? Đối phương dám làm cả chuyện đại nghịch ám sát thái tử, lại liên lụy đến cả thường dân vô tội là Giang lão gia và Giang phu nhân, nhất định không phải hạng lương thiện gì, Giang đại nhân không thể không đề phòng!”
Giang thiếu gia đứng khựng tại chỗ, trầm tư nghĩ ngợi. Bảo Cầm lanh mồm lanh miệng: “Chi bằng ở lại nhà chúng ta, dù sao thái tử cũng đang ở đây!” Lời vừa thốt ra lại thấy mình hơi lạm quyền, không nhịn được lén nhìn Lý Duy một cái. Lý Duy nhìn về phía hắn mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-nhuc/3229221/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.