Buổi chiều tan lớp, mấy hài tử không thuộc bài bị Hứa tiên sinh phạt ở lại trong sân, lần lượt từng đứa tiến vào thư phòng đọc bài cho ông nghe.
Bảo Cầm chán muốn chết, rảo bước ra sân, lại bị đám hài đồng đang nhẩm bài nhao nhao vây kín, “Bảo Cầm, Bảo Cầm, Lý Duy đâu rồi?” Bảo Cầm ai oán ngẩng mặt lên, “Các ngươi mau học bài đi!” Lũ nhóc con cười ầm ĩ, trêu chọc: “Lý Duy không cần Bảo Cầm nữa! Lý Duy không cần Bảo Cầm nữa!” Bảo Cầm cáu tiết, trợn trắng mắt dọa chúng nó chạy toán loạn, hận không thể nhặt đá ném từng đứa một. Đằng sau đột nhiên bị níu lấy, Bảo Cầm quay đầu lại, trông thấy một tiểu tử mập mạp lùn tịt đang nhìn hắn cười, hai con mắt híp lại thành một đường thẳng, “Bảo Cầm, ta thích ngươi lắm! Chờ ta lớn ta sẽ lấy ngươi!”
Bảo Cầm dở khóc dở cười, Hứa tiên sinh mở cửa ra hỏi: “Sao lại ồn ào vậy?” Bảo Cầm cùng mấy tiểu hài tử sợ hãi lập tức im bặt, nghiêm túc đứng thẳng tại chỗ, thở mạnh cũng không dám. Hứa tiên sinh buồn cười, nhưng vẫn quét mắt một vòng quanh sân, “Hôm nay không học xong thì đừng có về!” Mặt đám nhóc con đồng loạt suy sụp, Hứa tiên sinh lại hướng phía Bảo Cầm nói: “Bảo Cầm, con vào đây.”
Bảo Cầm theo Hứa tiên sinh vào trong thư phòng, Hứa tiên sinh lấy mấy thứ bên cạnh bàn ra, trải giấy mài mực cẩn thận, mỉm cười: “Không phải con theo Lý Duy học chữ sao? Giờ cũng không bận gì, chi bằng ôn tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-nhuc/3229219/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.