Y bế nàng đi trong màn đêm, vừa đi y vừa phải quan sát nên khá mất thời gian, nàng thấy vậy liền bảo y.
"Tiểu Vũ, thả ta xuống đi, ta thấy đệ căng thẳng lắm đó".
"Đệ???". Y cuối mặt xuống nhìn nàng. Nàng cũng ấp úng nói.
"À... thì chẳng phải đệ nhỏ tuổi hơn ta sao đương nhiên là phải gọi vậy rồi". Y cười cười rồi cũng bỏ nàng xuống nhưng tay thì không quên nắm chặt tay nàng.
Đang đi thì bỗng nghe tiếng động, y đứng lại vào tư thế phòng thủ. Từ trong bóng tối bỗng phát sáng hiển lên thân ảnh một người. Nam nhân này diện bạch y trong rất gọn gàng, mái tóc trắng bạc và đôi mắt đá quý màu hồng nhạt nhìn y. Y chợt hỏi.
"Ngươi là ai?". Nam Nhân đó cười thân thiện từ tốn đáp.
"Hình như hai người đang bị lạc, bộ cần về thành gấp sao?".
"Phải. Nhưng trời tối quá". Nghe y nói xong thì nam nhân đó búng tay một cái. Đột nhiên dưới chân y và nàng hiện lên ánh sáng khiến hài người ngạc nhiên nhìn hắn. Nam nhân đó cười nhẹ nói.
"Nếu không chê ta có thể giúp hài vị ra khỏi khu rừng".
"Vậy nhờ huynh".
"Không có gì".
Nàng nghe y đồng ý nàng thì ghé tai nói nhỏ.
"nè chẳng phải bình thường tiểu tử đệ không tin tưởng ai sao, sao hôm nay lại đồng ý không suy nghĩ vậy".
"Ta không biết nữa nhưng ta có cảm giác hắn ta rất thân thuộc và an toàn".
"Đệ đó". Nàng nhìn y rồi dỗi. Y liền không quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-yeu-nang/2768038/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.