"Tùng tùng tùng!"
"Giết!"
"Keeng! Xoẹt!"
Tiếng trống cũng tiếng đao kiếm hoà lẫn vào nhau. Trên mảnh đất cằn cỗi tan sơ, xác người rãi rác khắp nơi. Tiếng ngựa cũng tiếng bước chân tấp nập chằn chịt nhau. Những kẻ to lớn đáng sợ hiên ngang đạp qua xác của họ.
Quân ta hầu như đã vong hết một nửa, số còn lại thì đã kiệt sức hoặc sợ hãi lùi lại. Tề Chi Hành dẫn đầu vẫn khẳng khái chống địch. Ông nhìn lại quân sĩ, hô hào nói:
"Các tướng sĩ! Không được sợ hãi! Còn một hơi thở cũng phải kiên quyết chống trả!"
Quân sĩ đôi phần sợ hãi vẫn cương quyết đứng dậy. Được một lúc thì Tề Chi Hành bị quân man đánh một thương rồi ngã xuống. Hắn ta kề mũi đao vào cổ Tề Chi Hành, cười khinh, nói:
"Chống chọi vô ích, cuối cùng ngươi cũng vẫn bại dưới tay ta."
"Hừ! Thắng làm vua, thua làm giặc. Dù có chết cũng là minh bạch mã chết, không thẹn với dân chúng."
"Được, bổn tướng tội nguyện cho ngươi."
Tên tướng quân người man đó hai tay nắm chắc thanh đảo giơ thẳng lên, Tề Chi Hành cũng nhắm mắt lại. Thanh đao theo cử động của tướng địch kia mặt hạ nhanh xuống.
"Vù!"
"Keeng!"
Một mũi tên nhanh chóng bay ra cản trở làm thanh đao trong tay hắn rơi xuống.Tề Chi Hành nhanh chóng mở mắt quay đầu nhìn.
Lưu trong mắt Tề Chi Hành là một thiếu niên anh tuấn mắt hắc giáp cưỡi hắc mã, tay cầm trường kiếm uy dũng đang tiến tới. Phía sau y là một đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-yeu-nang/2767900/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.