Vài tháng sau. Một mùa đông lạnh giá lướt qua chỗ Lăng Lăng, cô từ phòng thi tiếng Anh cấp bốn bước ra. Bông tuyết từ trời cao lất phất bay,trong suốt lấp lánh, lặng lẽ rơi xuống đất rồi tan vào trong bùn…LăngLăng ôm lấy hai cánh tay, chống lại từng tia rét mướt đang len lỏi vàotâm can, nhìn lên những bông tuyết lãng mạn cười buồn bã: Nếu số mệnh đã định phải hòa tan vào bùn nhơ, tội gì cứ phải sinh ra tinh khiết nhưthế?
“Lăng Lăng!” Một tiếng gọi trầm tĩnh ôn hòa cất lên, giống như cảnh ảo giác trong mơ.
Cô quay lại nhìn, Uông Đào ăn mặc sạch sẽ gọn gàng đang cầm bó hoa bách hợp trắng muốt đứng trước mặt cô.
Một ngày mấy tháng trước, Lăng Lăng ngồi trong hàng net đọc truyện cười cảđêm đến mức đầu váng mắt hoa, lúc đứng dậy suýt té ngã, may mắn có mộtnam sinh đỡ lấy cô từ đằng sau. Cô định cám ơn, vừa quay đầu thì thấyhiện lên trước mắt một khuôn mặt mình đã phác họa trong tim không biếtbao nhiêu lần.
Cô hỏi: “Là anh ư?”
“Bạn không sao chứ?” Vẻ mặt của anh ta quan tâm một cách xa lạ.
Cô cười cười, rời đi.
Từ đó Uông Đào kiên trì bền bỉ theo đuổi cô, giúp cô bổ túc xong khóa họcchuyên ngành máy tính, còn mỗi ngày phụ đạo tiếng Anh, anh không dùnglãng mạn giả dối để theo đuổi tình cảm của cô, mà dựa vào sự ấm áp nồngnhiệt mang đến cho cô cảm giác an toàn…
… “Anh là một người đàn ôngbình thường, nhưng anh sẽ dùng phương thức bình thường để yêu em trọnđời trọn kiếp!” Hoa bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-la-bao-xa/206360/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.