Thấy Lăng Lăng có vẻ do dự, Dương Lam Hàng lập tức hiểu ra, nhìn đồng hồ nói: “Hôm nay có lẽ muộn rồi, để hôm khác đi.” Vừa nghe anh nói vậy, Lăng Lăng cảm thấy mình dường như lấy bụng tiểu nhânđo lòng quân tử, liền thốt lên: “Không sao đâu, cũng chưa có muộn lắm.” Lập tức, dưới ánh mắt hơi khác thường và nghi hoặc của Dương Lam Hàng, côđột nhiên ý thức được câu mình vừa nói ra vô cùng có ý nghĩa khác, muốnrút lại thì đã quá muộn, đành phải nhận mệnh theo anh lên lầu. … Đêm, một căn phòng, hai phần trà thơm, mối tình nồng thắm. Cho dù không cókế hoạch xảy ra chuyện gì, cũng có thể trong một giây thất thần mà phátsinh cái gì đó. Cô không biết đôi tay thon dài kia làm thế nàokhoác lên vai mình, cũng không biết đôi môi nóng bỏng của anh làm saodán vào sau tai cô… Cô chỉ biết có một dòng điện cao thế từ sau taitruyền khắp toàn thân, cả người cô run lên, không khỏi rên khẽ mộttiếng, càng dựa sát vào lòng anh. Nụ hôn quấn quýt đam mê, tìnhyêu cuồng dại say đắm, xa cách bao nhiêu ngày chờ đợi, hôm nay ôm hôn,mới hiểu rằng tình yêu thực sự không thể nào chịu đựng khoảng cách, mộtchút khoảng cách cũng không được… Sau đó, tay anh bắt lấy tay cô đặt trên lưng ghế sô-pha, đầu ngón tay cùng đầu ngón tay giao nhau, đan cài sít sao. Hai đôi tay này, rốt cuộc không còn phải dựa vào bàn phím để biểu đạt tình ý… Anh khomngười khẽ đè lên cô trên sô-pha, càng hôn càng mê loạn, càng hôn càngcuồng nhiệt… Lăng Lăng dần cảm thấy áp lực trên ngực càng lúc càng lớn,nhịp tim cấp tốc của Dương Lam Hàng kích động nhịp tim cô. Mọicảm quan của cô đều tràn ngập hơi thở dịu nhẹ của anh, trong cơ thể, hơi ấm quen thuộc cùng sự nóng bỏng lạ lẫm hòa quyện vào nhau, khiến cô cóloại cảm giác mê muội không biết bản thân đang trôi dạt nơi nao. Cô vụng về đáp lại anh, hai tay lại một lần nữa ôm chặt cổ anh, thân mình trống rỗng mềm mại từng chút một trượt xuống theo lưng ghế sô-pha, cùng lúccái gáy gối lên tay vịn sô-pha, thể xác lẫn tâm hồn hoàn toàn không thểkháng cự được mà trầm luân… “Có thể chứ?” Tay kia của anh tìm được cổ áo cô, mơ hồ hỏi. Cô mở mắt ra, bốn mắt dây dưa quyến luyến, ánh mắt anh đục ngầu một mảnh, hơi thở ngày càng dồn dập… Cái này bảo cô phải trả lời sao đây? Dù sao cũng không thể nói “Có thể, anh tiếp tục đi.” “Đừng…” Cô thẹn thùng quay đi khuôn mặt đỏ ửng, nói với giọng run run. Đối mặt với loại chuyện này, có cô gái nào mà không luôn miệng “Đừng” nhưng trong lòng vụng trộm chờ mong. Chỉ cần đàn ông chuyên chế, cương quyếtmột chút, có ậm ờ lấp lửng cũng nên chuyện. Rủi thay thứ ngườinào đó tiếp nhận là giáo dục kiểu phương Tây, nên không hiểu rõ lắm sựrụt rè và e lệ của con gái phương Đông. Chỉ một tiếng “Đừng”, Dương LamHàng không hề dám vượt quá, dùng chút lý trí còn sót lại bức bản thânthu hồi bàn tay đặt ở cổ áo cô, ngồi thẳng dậy, bưng tách trà nguội ngắt uống một hơi hết nửa. ****** Chiều thứ Sáu, tổ đề tài như thường lệ tổ chức họp tổ. Mỗi lần họp tổ, các sinh viên đều bồn chồn lo lắng, hôm nay lại càng nặng.Bởi vì không chỉ các giáo viên trong tổ đều tham dự, ngay cả hiệu trưởng Châu công tác bận rộn cũng có mặt. Là chuyên gia tiếng tăm trong giới Vật liệu, hiệu trưởng Châu đối xử với sinh viên của mình hết sứcnghiêm khắc. Vấn đề ông đặt ra cái nào cái nấy đều bén nhọn, phê bìnhhọc sinh câu nào câu nấy đều vô tình. Nhìn mỗi sinh viên đều căng thẳng lo sợ đi lên, bị mắng cho thương tích đầy mình mới được đi xuống, Lăng Lăng rốt cuộc hiểu được nguyên nhân mình bảo vệ tốt nghiệp khôngđạt. Cô xui xẻo không phải do gặp Dương Lam Hàng, mà vì gặp phải hiệutrưởng Châu! Đến lượt Lăng Lăng đi lên, cô đứng trước máy tính, len lén liếc nhìn Dương Lam Hàng. Anh mỉm cười gật đầu với cô. Dưới ánh sáng xanh của máy chiếu, trong mắt cô chỉ còn lại một người là anh. Cô không hề hồi hộp, không hề bối rối, từng chữ từng chữ trình bày đềtài của mình, chỉ nói với một mình anh. Sau khi nói xong, có vài giáoviên đặt đôi ba câu hỏi, cô đều lần lượt trả lời hết. Khi nhữngngười khác đều đã hỏi xong, hiệu trưởng Châu cầm bút hồng ngoại trongtay chỉ vào hình ảnh trên slide, giọng nói khiến người ta không rét màrun: “Tại sao em nói màng xếp lớp này là đa tinh thể? Theo như kết quảtách của em cho thấy, nó là đơn tinh thể!” Chuyên gia quả là chuyên gia, vấn đề này vừa hay chính là cái mà cô và Dương Lam Hàng tuần trước đã thảo luận đến mười giờ đêm. “Em cho rằng nó là một loại đơn tinh thể giả, bởi vì…” Cô trình bày quan điểm của mình. Không ngờ hiệu trưởng Châu thẳng tay nói: “Đây chỉ là phỏng đoán chủ quan của em, kết quả thí nghiệm mới là khách quan nhất! Trừ phi em đưa ra đượcchứng cứ chứng minh đa tinh thể, nếu không kết luận của em là sai!” “Em…” Lăng Lăng không dám chống đối hiệu trưởng Châu, lại càng không dám múa rìu qua mắt thợ. Cô nhìn qua Dương Lam Hàng, anh đang nhìn cô, dường như đang chờ cô trả lời. Giống như một màn từng gặp qua trước đây, đưa cô về cái ngày cô bị Dương LamHàng hỏi đến á khẩu không nói nên lời nhiều năm trước. Cô mắnganh biến thái, anh lại nói với cô: “Sinh viên và giáo viên đều giữ ýkiến riêng của mình, tình huống đối chọi gay gắt là rất bình thường. Anh ta phủ định em, đề cao quan điểm của anh ta, không có nghĩa em phải phủ định chính mình, là do em không tự tin vào bản thân!” Đúng vậy, khoa học không có quyền uy! Ai cũng có thể phủ định bạn, nhưng bạn không được phủ định chính mình! Lăng Lăng đứng thẳng, ánh mắt kiên định nhìn về phía hiệu trưởng Châu. “Em tin kết luận của mình là đúng!” Lời “đại nghịch bất đạo” từ miệng Lăng Lăng nói ra, các giáo viên phía dưới mặt đều biến sắc, sinh viên có người kinh ngạc, có người cười thầm,nhưng trên khuôn mặt chờ đợi nghiêm nghị của hiệu trưởng Châu không hềlộ vẻ khó chịu như cô dự đoán. Lăng Lăng thở sâu, ổn định hồnphách treo lơ lửng, cố gắng bình tĩnh đặng trình bày lý do của mình… Hai mươi phút sau, cô nghe hiệu trưởng Châu nói: “Ý tưởng rất tốt, cần làmthêm chút phân tích chuyên sâu, chứng minh rõ hơn.” Lăng Lănggiật mình, hiệu trưởng Châu chấp nhận quan điểm của cô ư? Cô cứ tưởnghiệu trưởng Châu chí ít nên ở trước mặt các giáo viên lẫn sinh viêntrong tổ đề tài giữ thể diện cho bản thân đôi chút, bác bỏ cô đến tuyệtđường tranh cãi… Nhưng ông không làm vậy, ông xoay người, hỏi Dương LamHàng ngồi phía sau: “Cậu thấy thế nào?” “Kết luận trên lý thuyết, cần làm thêm chút thí nghiệm chứng minh.” Dương Lam Hàng nói. “Làm thí nghiệm sẽ rất khó khăn.” Lăng Lăng lớn tiếng nói: “Rất khó khăn, nhưng em làm được ạ.” Dương Lam Hàng cười gật đầu với cô, đôi mắt lấp lánh tựa hồ như đang nói: Emcuối cùng đã cho anh thấy Bạch Lăng Lăng trong lòng anh! Cô rốtcuộc đã hiểu được sự lao tâm khổ tứ của anh, đã hiểu Dương Lam Hàng xuất thân cao quý tại sao lại từ bỏ cuộc sống xa hoa, lựa chọn con đường học thuật trông rất kham khổ này. Bởi vì khoa học có sức hấp hẫn độc đáocủa nó, trong trời đất này, tồn tại hai chữ đã bị con người lãng quên từ lâu: công bằng! Sau lưng xã hội phồn hoa ngày nay có rất nhiềuquy tắc ngầm không mấy ai hay, sự tối đa hóa lợi ích khiến cho tính hámlợi trước mắt của con người càng thêm trầm trọng. Quy tắc sinh tồn dạyngười Trung Quốc cái gì là “khom lưng vì năm đấu gạo”, còn ai tìm kiếmsự “công bằng”, còn ai thèm để ý đến “khí phách” không đáng một xu?!Nhưng trong giới học thuật, bạn thật sự có thể nhìn thấy một phương tịnh độ, một dòng suối trong! Trong thế giới đó không có phân biệtthân phận địa vị, không có khom lưng phụ họa dối trá, càng không cónhượng bộ hèn mọn. Chỉ cần bạn nỗ lực hết mình, bạn tin tưởng quan điểmcủa bản thân, bạn không ngừng kiên trì, mặc kệ đối phương là hiệu trưởng hay chuyên gia danh tiếng, cũng đều sẽ tôn trọng bạn. Bởi vì trong thếgiới nghiên cứu khoa học, cho dù có vĩ đại như Albert Einstein, ông tacũng sẽ tôn trọng cùng một thứ – sự thật! … Trước khi Lăng Lăng đi xuống, cô cúi chào một cái thật sâu trước Dương Lam Hàng! Nếu trên đời này không có Dương Lam Hàng, cô sẽ chỉ là một người phụ nữbình thường, tốt nghiệp, lấy chồng, sống một cuộc đời bình thường, ngàylàm tám tiếng. Giữa biển người mênh mông, cô gặp được anh, nhờ có anh,cô hiểu được sự lôi cuốn của ngành Vật liệu kỹ thuật, nảy sinh hứng thúmạnh mẽ với nghiên cứu khoa học. Hứng thú cũng giống như tình yêu, cần thời gian hiểu biết, lĩnh ngộ. Đợi đến khi hiểu rõ, tự khắc sẽ nảy sinh hứng thú. Nhưng khoa học không chỉ có hứng thú là đủ, muốn làm ra thứ có giá trị, còncần phải trả giá bằng nỗ lực tâm huyết không ai hình dung nổi… … Đêm đã khuya, trong tòa nhà khoa Vật liệu rộng lớn chỉ còn lại tiếng bướcchân của hai người một trước một sau. Lăng Lăng thích đi sau lưng DươngLam Hàng như vậy, bởi vì nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, cái cô thấy trongmắt chỉ là Dương Lam Hàng; còn nhìn bóng lưng anh, cô mới có thể cảmgiác được bóng dáng của “Vĩnh viễn có xa không”… “Lăng Lăng?” Anh đi chậm lại. “Sao em cứ đi phía sau anh vậy?” “Vì em thích nhìn bóng lưng anh.” “Bóng lưng?” Dương Lam Hàng hết sức khó hiểu: “Tại sao?” Anh cúi đầu nhìn cô, ra chiều suy tư, Lăng Lăng cũng hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, bị khuôn mặt hút hồn của anh dẫn dụ thần trí… Cô muốn rút lại lờinói vừa rồi! Một tiếng ho nhẹ cố ý, cắt ngang hai người đang nhìn nhau đến quên cả trời đất, Lăng Lăng nhìn về phía xuất phát âm thanh,tim đột nhiên rơi đánh bịch. Hiệu trưởng Châu đang đi tới, vừa đi vừa đánh giá họ. Lăng Lăng vội cúi người hành lễ. “Chào thầy Châu ạ.” Dương Lam Hàng tiếp lời: “Hiệu trưởng Châu, khuya vậy rồi sao thầy còn chưa về?” “Tôi vừa cùng thầy Chu thảo luận về đề tài của các cậu một lát. Tôi nghenói, Viện Khoa Học Trung Quốc có một thiết bị tạo tia ion hội tụ… Cáccậu có thể dùng thử xem sao.” Hiệu trưởng Châu nghĩ nghĩ, rồi nói: “Cóđiều thiết bị này không dùng cho người ngoài viện. Cậu đến Viện Khoa Học một chuyến, nói chuyện với bọn họ cho thấu đáo. Chỉ cần có thể làm rakết quả tốt, kinh phí không thành vấn đề.” Dương Lam Hàng gật đầu. “Vâng, tuần sau tôi sẽ đi.” “Tốt lắm.” Hiệu trưởng Châu vỗ vai Dương Lam Hàng, nhìn thoáng qua Bạch Lăng Lăng, cái nhìn không một chút trách cứ, phần nhiều là lo âu. “Hàng, sắp tới bình chọn giáo sư rồi, có một số việc… phải chú ý ảnh hưởng mộtchút.” “Tôi… hiểu.” “Hiểu là tốt rồi! Cậu còn trẻ, tươnglai vẫn còn phải tham gia bình chọn Thanh niên kiệt xuất, học giả Trường Giang, có thể cả viện sĩ… Nhất định phải nắm chắc cơ hội thật tốt. Bốcậu kỳ vọng rất cao vào cậu…” Lăng Lăng nghe ra, hiệu trưởng Châu nói những lời này không phải cho Dương Lam Hàng nghe, là ông cố ý nhắcnhở cô: Dương Lam Hàng không phải một chàng trai bình thường, cuộc đờianh sẽ được gắn với đủ loại vinh quang, những vinh quang đó tất nhiênkhông chấp nhận bất kỳ một vết nhơ nào… Nếu yêu anh, tất sẽ không muốntrở thành vết nhơ tẩy không đi trong cuộc đời anh, hủy hoại những vinhdự mà anh có thể dễ dàng đạt được! Hiệu trưởng Châu đi rồi, LăngLăng mới nói: “Sau này… anh không cần đưa em về nhà trọ nữa. Nhỡ đâu đểngười khác biết quan hệ của chúng ta…” Anh đã vì cô mà từ bỏ tất cả ở Mỹ, cô không thể lại làm cho anh “thân bại danh liệt”. “Loại chuyện này có thể giấu được một lúc, không giấu được một đời, người khác sớm muộn gì cũng biết.” “Nhưng không phải lúc này.” “Anh không quan tâm người ta nói cái gì, thật đấy!” Anh nói với cô: “Cùng lắm anh không làm giáo sư, không làm thầy giáo nữa.” “Nhưng em quan tâm! Thầy Dương, em là sinh viên của anh, ít ra anh nên chịutrách nhiệm với em chứ…” Cô nở nụ cười, cười đến vô cùng xinh đẹp: “Đợiem tốt nghiệp tiến sĩ, em sẽ không làm sinh viên của anh nữa. Em vẫn còn trẻ, em có thể chờ…” “Lăng Lăng…” Cô ngắt lời anh, cười tươi hơn nữa: “Chờ một ngày em đủ xứng đôi với anh, em nhất định sẽ cho mọi người biết, em yêu anh!” Dương Lam Hàng không cầm lòng được ôm lấy cô. Người con gái như vậy, đáng giá để anh dùng toàn tâm toàn lực bảo vệ cô ấy, nhưng cô lại hoàn toànkhông cần… “Thầy Dương, tự chủ của anh ngày càng kém đó!” Cô cười đẩy anh ra,nghịch ngợm nháy nháy mắt, vẻ mặt tràn đầy niềm vui không hề có chútmiễn cưỡng hay tủi thân. Anh biết, cô đã phải chịu rất nhiều ấmức, nhiều đến nỗi cô đã quen chịu đựng một mình. Cô cười càng tươi, cónghĩa cô càng muốn che giấu sự hoang mang trong lòng. “Lăng Lăng, anh có thể làm gì cho em đây?” “Em muốn đền hàng net, bọn mình chat đi!” … Thật lâu trước kia, Lăng Lăng vẫn luôn mơ ước một ngày nào đó có thể tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của anh khi chat, hôm nay rốt cuộc cũng thực hiệnđược. Tới hàng net, vừa mở máy tính lên, cô nhìn thấy ava quenthuộc chớp sáng, cảm giác rầu rĩ bay biến sạch, hô hấp cũng trở nênthông thuận. “Lâu rồi không gặp, dạo này anh khỏe không?” LăngLăng vừa gửi xong tin, len lén nhìn biểu hiện của anh, anh cong ngón trỏ đặt bên môi che lại ý cười nơi khóe miệng, đường nét trên mặt đều lộ ra những đường cong thanh tú nhất. Cô thường xuyên thấy Dương LamHàng cười, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh cười vui vẻ đến thế. Mộtlát sau, ngón tay anh mới gõ trên bàn phím tựa chuồn chuồn lướt nước.“Rất khỏe, vô cùng khỏe, chưa bao giờ khỏe như vậy…” “Vì sao?” “Vì… cảm giác sở hữu thật sự rất rất tốt đẹp!” Trong lòng Lăng Lăng chợt rung động, nhớ tới những lần ôm hôn nồng nàn tràodâng, cơn sóng tình yêu cuồn cuộn lại bắt đầu xao động trong cơ thể, côhơi bối rối đánh chữ, xóa vài lần mới gửi đi được một tin nhắn: “Anh rất thích em sao?” Một tin nhắn nhanh chóng chuyển lại: “Đúng vậy!” “Bắt đầu từ bao giờ?” “Từ lúc em bảo anh ngẩng đầu nhìn trời xanh, ngày đó em nói với anh: Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian!” Lăng Lăng trộm liếc nhìn anh một cái, vừa cười vừa đánh chữ: “Đó không phảingày đầu tiên gặp nhau! Anh không biết gì về em cả, vậy thích em chỗnào?” Dương Lam Hàng nghiêng người nhìn cô, cúi đầu chậm rãi đánh chữ: “Thích em nhiều chỗ lắm, thích nhất là… ở trước mặt em, anh nhậnra bản thân là một người bình thường…” Lăng Lăng kinh ngạc nhìn anh. Anh tiếp tục đánh máy. Lăng Lăng đợi thật lâu, trên màn hình mới xuất hiện một tin nhắn: “Em làmcho một người đàn ông mười sáu tuổi thi đậu MIT trở nên ngốc nghếch… Emkhiến anh ngay cả lên lớp cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, cười đến mức bị giáo sư đuổi ra ngoài. Em hại anh lúc làm thí nghiệm, làmsao cũng không khởi động được thiết bị, đem thiết bị ra sửa suốt đêm.” “Chuyện này liên can gì tới em?” “Bởi vì anh quên cắm điện.” “Không thể nào!” Cô quên luôn gõ chữ, trực tiếp hỏi anh. Cô quả thực không thể tin nổi một người đàn ông như Dương Lam Hàng lại có thể làm ra những chuyện ngốc xít như thế. Anh đưa tay vuốt má cô, môi cô, dùng thanh âm nói với cô: “Sau khi em choanh vào blacklist, anh ở thư viện đọc sách suốt một đêm, khi rời đi, mới phát hiện mình xem ngược sách… Ổ cứng máy tính anh bị hỏng, lúc anh ômmáy chạy đến dịch vụ sửa chữa, anh chỉ có một ý nghĩ trong đầu: Tài liệu nào anh cũng đều có thể không cần, nhưng bất kể dùng cách gì, nhất định phải tìm lại được những file lưu nội dung chat…” Lăng Lăng không nói nên lời, đối diện với một phần tình cảm sâu đậm đến thế, cô không biết phải đáp trả anh ra sao. Anh xoay người, gõ lên máy tính: “Anh mỗi ngày đều mường tượng khuôn mặtcủa em, ánh mắt của em, đôi môi của em… Thậm chí, dáng người của em…Cuối cùng anh cảm thấy chính mình đã ảo tưởng nên em quá đẹp rồi, nhưnglần đầu tiên tận mắt nhìn thấy em mặc váy dài trắng muốt, mang theo nụcười thanh khiết đi về phía anh, anh mới phát hiện em còn xinh đẹp hơnanh nghĩ… Đẹp đến nỗi đứng từ xa thưởng thức một chút cũng thật thỏamãn.” “Làm sao anh nhận ra em?” “Anh nhờ người giúp mình tìm tư liệu về em ở phòng giáo vụ, bên trên có ảnh chụp của em.” Thấy Lăng Lăngtrừng mắt, anh giải thích nói: “Em nói miễn bàn chuyện gặp mặt, chứkhông nói không được điều tra em.” “Đó là do… em nghĩ giữa biển người mênh mông muốn tra ra một người rất khó.” “Em nhất quyết đừng nói chữ khó với một người làm nghiên cứu khoa học – trong tư duy của anh căn bản không có khái niệm này!” Đúng vậy, chỉ sợ cũng chỉ có loại người không biết khó khăn là cái gì nhưanh, mới có thể ở bên cô yên lặng chờ đợi cô lâu đến thế. Lăng Lăng nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Anh nên cho em biết sớm hơn.” “Anh không tin em sẽ vì một “thằng cha biến thái nhất thế giới” mà chia tay với bạn trai mình yêu mến.” “Ai nói anh bọn em yêu nhau?” Nụ cười trên mặt anh cứng lại trong giây lát, nhìn cô vẻ kỳ quái, khôngbiết vì sao, trong ánh mắt anh cô nhìn thấy một vẻ đau lòng cùng tổnthương vụt thoáng qua. Cô nói: “Nếu anh đã có thể trở về, tại sao không thể đấu tranh thêm chút nữa? Anh cứ thế cam tâm đem em nhường cho người ta sao?” “Em có bạn trai, cậu ta cũng là loại em thích!Anh có thể nói gì, làm gì đây? Anh chỉ có thể chờ em, chờ bọn em chiatay, chờ em thoát khỏi những hoang mang trong lòng! Chờ em có thể canđảm đối mặt với sự thật! Chờ một ngày em có thể hiểu ra, cảm giác antoàn không phải là cái đàn ông mang đến cho em, mà em tự đem lại chochính mình!” Cô hết hứng chơi trò lãng mạn, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Nếu em không chia tay anh ấy thì sao? Anh sẽ vẫn tiếp tục im lặng à?” “Nếu… em cảm thấy cậu ta thích hợp hơn anh, anh sẽ tôn trọng lựa chọn củaem.” Anh nói: “Hơn nữa, anh tuyệt đối sẽ không để em biết anh đã làmnhững gì…” “Tại sao?” “Anh sợ em áy náy với anh.” Nước mắt nỏng hổi rơi trên bàn phím, đối mặt nhau không còn bất kỳ khoảngcách nào, lúc này đây, cô rốt cuộc không thể che giấu nước mắt của mình. “Xin lỗi anh! Em xin lỗi…” Anh cau mày, lau đi những giọt lệ trên khóe mắt cô. “Lăng Lăng, anh sợ nhất là em khóc nói với anh câu: Em xin lỗi…” Vì một người đàn ông như thế, có khóc đến chết cũng cam lòng! ****** Sáng sớm hôm sau, Dương Lam Hàng dưới sự dẫn dắt của người em họ ruột thịtÂu Dương Y Phàm, đi lên một chiếc du thuyền nhàn rỗi hết sức xa hoa! Duthuyền có tổng cộng ba tầng, tầng thượng ngoài phòng điều khiển còn cómột bể bơi lộ thiên, dọc theo thành bể bơi đều là cát trắng mịn. “Em đã thiết lập hành trình du ngoạn cùng vệ tinh định vị đâu vào đấy, mỗigiờ mười ki-lô-mét, một vòng hết hai mươi tư giờ. Không cần thao tác gìcả, nếu gặp sự cố ngoài ý muốn anh cứ gọi điện cho em, hoặc ấn nút xintrợ giúp là OK!” Âu Dương Y Phàm ngồi trên ghế mây bên cạnh, đón ánhnắng chói chang, đôi mắt hẹp dài khép hờ nhìn về phía Dương Lam Hàng.“Du thuyền của em thế nào?” “Cậu càng ngày càng phá của.” DươngLam Hàng xoa xoa lông mày nhíu chặt, lắc đầu: “Du thuyền làm ăn lànhmạnh sao lại bị cậu biến thành cái dạng này?!” Anh vốn định tặngLăng Lăng một buổi hẹn hò lãng mạn, mang cô đến đại dương không một aiquấy rầy này cùng nghỉ cuối tuần. Nhưng du thuyền này hoàn toàn khác xaso với lần đầu tiên anh nhìn thấy nó… Từ đầu tới đuôi, từ trên xuốngdưới không có một chút lãng mạn nào đáng nói, nơi nơi tràn ngập mùi…dục! Du thuyền như thế, Lăng Lăng vừa lên thuyền chắc chắn sẽ hiểu lầm ý đồ của anh! “Em nói, anh có lương tâm không vậy?” Âu Dương YPhàm vẻ mặt không đồng tình, đứng dậy lấy ra hai chai đồ uống ướp lạnhtừ trong tủ lạnh kề bên, một chai đưa cho Dương Lam Hàng. “Đây là dochính anh mở miệng nhờ, chứ nếu là người khác em không cho mượn đâu!” “Dẹp đi! Cậu tự hưởng thụ đi, anh đi mượn người khác.” “Anh!”Âu Dương Y Phàm đứng lên, ngoắc ngoắc ngón tay: “Em dẫn anh đi tham quan một chút, hôm nay em phải cho anh biết cái gì gọi là “phong cách tìnhcảm”!” Âu Dương Y Phàm dẫn anh đi xuống tầng giữa, một tấm cửatrượt bằng thủy tinh nằm sát đất ngăn cách giữa boong tàu và phòng khách xa hoa mở ra. Bên trong, không khí ấm áp như trong gia đình, sô phatrang nhã, bàn trà, quầy bar, tủ rượu, còn có nơi đặt sâm-panh, bàn ănvới nến trắng… Bên ngoài là chiếc ghế nằm màu trắng dài hai mét. Âu Dương Y Phàm đi đến boong tàu, vươn tay kéo một phát, trên không có một chiếc dù mềm màu xanh bung ra, che đi ánh nắng mặt trời oi ả. “Nơi này có thể câu cá, có thể ngắm sao, cũng có thể…” Âu Dương Y Phàm ho nhẹ một tiếng, không nói gì thêm nữa. Dương Lam Hàng cúi đầu nhìn chiếc ghế nằm gọn gàng thoải mái dài hai mét, nếu thật sự có thể cùng Lăng Lăng nằm trên đó, cùng tận hưởng cảm giácphiêu bạt giữa biển khơi mênh mông vô bờ, ngắm mặt trời lặn, mặt trờimọc… Cũng xem như một ý kiến hay… Cậu em họ này của anh quả không hổ danh công tử đòa hoa ăn chơi, có thể đem *** cùng tình cảm ngây thơ hòa trộn làm một. “Em dẫn anh xuống tầng dưới cùng xem nhé.” Nói xong, Âu Dương Y Phàm lại theo cầu thang đi xuống tầng thấp nhất. Tầng dưới cùng là một phòng ngủ rộng rãi, vừa bước vào, đập vào mắt đầu tiên là một chiếc giường ngủ cỡ lớn, chăn đắp bằng tơ tằm màu tím buông rũxuống trên nền thảm sàn bằng lông dài màu trắng. Thứ còn bắt mắt hơnphải kể đến phòng tắm – nói một cách chính xác, phòng thủy tinh hìnhcung hoàn toàn trong suốt, cảnh vật bên trong nhìn không sót một thứ gì! Khiến người ta không muốn mơ tưởng xa xôi cũng khó… “Hàng, đếnlúc đó… anh không cần quan tâm cô ấy có đồng ý hay không, cùng đừng bậntâm cái gì phông độ ga-lăng, cứ trực tiếp ôm cô ấy ném thẳng lên giường… Giữa đại dương mênh mông vô bờ này, kêu trời trời không đáp, kêu đấtđất chẳng hay, em cũng không tin cô ấy dám nhảy xuống biển tự sát!” ÂuDương Y Phàm thuận tay kéo tủ đầu giường ra, ánh mắt gian tà cười cười:“Đừng nói em không đủ tình huynh đệ, ngay cả áo mưa cũng chuẩn bị choanh, loại mỏng nhất thế giới… Một hộp có đủ không?” Dương Lam Hàng mặt không cảm xúc nhìn cậu ta. “Cậu đem thảm, giường, sô pha, ghế nằm dài cùng ghế mây đổi hết thành đồ mới cho anh.” Âu Dương Y Phàm không hề nề hà gật đầu. “Được! Ai bảo anh là anh họ em!Ngay cả đồ ăn em cũng đổi hết cho anh. Còn có yêu cầu gì, anh cứ nói.” “Chuẩn bị đồ ăn nhiều một chút. Đem tốc độ đổi thành 5km/giờ, toàn bộ hànhtrình là bốn mươi tám giờ, anh sợ Lăng Lăng bị say sóng!” “Không thành vấn đề! Còn gì nữa?” Dương Lam Hàng đi ngang qua bên người cậu ta, thản nhiên nói một câu: “Một hộp, không đủ…” Lửa tình đè nén suốt năm năm một khi đã bùng cháy, một hộp làm sao đủ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]