Lăng Lăng ngẩng đầu, khẽ mỉm cười với bầu trời.
Một dòng nướclạnh lẽo bất giác chảy xuống cằm, không biết là cái gì. Cô đang định đưa tay lên sờ thử, chợt thấy mu bàn tay lạnh như băng bị một cảm giác ấmáp bao trùm, cô kinh ngạc cúi đầu, phát hiện bàn tay Dương Lam Hàng đang đặt lên tay mình.
Cô nhìn anh, anh đang trông ra ngoài cửa sổ,khuôn mặt hờ hững nhìn không ra cảm xúc cụ thể. Cô lại nhìn chung quanh, bàn tay này đích thực là của anh. Suy nghĩ của cô hoàn toàn hỗn loạn,ai có thể nói cô hay, động tác này của Dương Lam Hàng là có ý gì? An ủitâm hồn bị thương của cô, hay là lo lắng cô nhất thời nghĩ quẩn mà nhảykhỏi xe?! Không lý nào… anh thích cô ư?!
Ý nghĩ này vừa xuấthiện, thần trí cô càng thêm bấn loạn. Rất nhiều mảnh ký ức rời rạc giaonhau, đủ mọi biểu hiện, đủ mọi lời nói của anh, bao gồm cả chuyện hômtrước bàn về đồ xa xi phẩm ở khu mua sắm, rồi buổi tối đàm luận vấn đềtình cảm trong văn phòng anh, liệu anh có ám chỉ điều gì chăng…
Bình tình, bình tĩnh!
Cô nhìn người đàn ông tao nhã ngồi bên,lại cúi đầu nhìn chính mình, Dương Lam Hàng sao có thể thích cô được, cô nghĩ nhiều quá rồi!
Lăng Lăng thử thăm dò chậm rãi rút tay ra,quay cửa kính xe lên. Dương Lam Hàng không hề phản ứng, vẫn đang nhìn ra ngoài cửa, giống như tất cả những chuyện vừa mới phát sinh hoàn toànkhông liên quan gì đến anh…
Lăng Lăng lau mồ hôi lạnh trên trán: Trời ơi! Bất bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-la-bao-xa/1266866/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.