Ngay ngày hôm sau Âu Dương Linh đã xuất viện về nhà, nhưng cô ta vừa về thì liền nhận được tin tức Âu Dương Đạt hai ngày nữa sẽ triệu tập hội đồng cổ đông, chính thức trả lại cổ phần cho Âu Dương Ly.
Âu Dương Linh lật đật chạy đi tìm ba mình, đẩy mạnh cửa thư phòng ra.
"Ba, sao ba lại triệu tập hội đồng cổ đông sớm như vậy? Còn chính thức trả lại tài sản cho chị?"
Âu Dương Đạt bị Âu Dương Đạt làm cho đau đầu, nhưng đây là đứa con gái ông ta yêu thương nhất, lại không thể nổi giận với cô, chỉ đành nhẹ nhàng trấn an.
"Âu Dương Ly dùng di chúc tới uy hiếp ba, ba không thể nào không làm vậy. Nhưng mà con yên tâm, dù có đưa lại số cổ phần đó thì Âu Dương Ly cũng chẳng thể gây nên sóng gió gì đâu, đừng quên, công ty vốn là ba con làm chủ."
Âu Dương Linh nghe ông nói tuy yên tâm phần nào, nhưng vẫn không bỏ qua cơ hội bôi xấu Âu Dương Ly.
"Ba, con lại không nghĩ vậy, ba xem, lần này chị vừa về thì đã đòi tài sản với ba. Con nghĩ chị đây là muốn trả thù chúng ta. Cũng là lỗi tại con, năm đó vì sai lầm nhất thời mà làm hại chị phải đi tới bước đường cùng, để cho bây giờ chị ấy hận con như vậy."
Nghe đến điều này Âu Dương Đạt liền cảm thấy phẫn hận. "Lỗi của con gì chứ, đều là do số phận xui xẻo của con bé đó. Đã như vậy còn muốn trở về báo thù!"
Âu Dương Linh lặng lẽ nhếch môi, Âu Dương Ly, cô xem, dù cô có quay về thì cũng không có ai hoan nghênh cả.
Cô ta lặng lẽ nói: "Dù có tổ chức đại hội cổ đông chuyển nhượng cổ phần nhưng cũng chưa chắc là sẽ thành công, Âu Dương Ly, cô đợi đó."
Ngày diễn ra đại hội cổ đông, Mẫn Nguyệt ngồi trước gương nhẹ nhàng thoa son. Nhìn bản thân trong gương, khí thế mạnh mẽ, đoan trang chỉnh tề, cô cười nhạt.
"Nhiên Nhiên, hôm nay mình sẽ giúp cậu đòi lại những thứ thuộc về cậu."
Cô cầm túi xách đứng lên ra cửa, đi thẳng đến công ty Âu Đạt.
Lúc Mẫn Nguyệt đến thì đã thấy Âu Dương Linh cùng Lục Hà đã ngồi sẵn ở đó cùng với một số cổ đông khác, Âu Dương Đạt thì vẫn chưa tới. Đi phía sau cô là vị luật sư rất nổi tiếng trên thế giới. Tuy Nam Cung gia có luật sư riêng, vị kia cũng rất lợi hại nhưng cô không muốn để người khác nghi ngờ bản thân có liên quan đến Nam Cung gia.
Âu Dương Linh đã vào công ty từ mấy năm tới, tính ra cô ta cũng rất có năng lực, phấn đấu lên đến chức giám đốc điều hành, còn được Âu Dương Đạt chia cho mười phần trăm cổ phần. Lục Hà lúc trước chỉ mang danh nghĩa là thư ký của Âu Dương Đạt, đến cổ phần của công ty bà ta còn không có, nhưng hôm nay có thể ngồi ở đây đều là dựa vào địa vị của Âu Dương Đạt và Âu Dương Linh nên những cổ đông khác mới mắt nhắm mắt mở.
Tầm mắt Mẫn Nguyệt quét đến cuối phòng bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ, khoé miệng hơi co giật.
Chỉ thấy Âu Thần dưới chiếc mặt nạ là Du tổng đang dùng đôi mắt đào hoa nháy mắt với cô, còn nở nụ cười vô cùng chọc người đánh.
Mẫn Nguyệt thu hồi tầm mắt, quyết đoán coi như không nhìn thấy người kia.
Trước giờ chính thức diễn ra đại hội cổ đông hai phút, Âu Dương Đạt mới mở cửa bước vào.
Sắc mặt ông ta lúc nhìn thấy Mẫn Nguyệt và luật sư bên cạnh cô không tốt lắm. Nhưng Âu Dương Đạt là người rất biết kiềm chế, trước mặt những cổ đông khác vẫn ra vẻ hiền hoà với Âu Dương Ly.
"Tiểu Ly, con đến rồi à, chắc đây là lần đầu tiên con đến công ty phải không, hẳn là có chút lạ lẫm."
Hai chân Mẫn Nguyệt bắt chéo, một ngón tay gõ gõ tài liệu trước mặt, nghe Âu Dương Đạt nói, cô nhẹ nhàng nâng mắt.
"Đương nhiên là phải lạ lẫm rồi, dù sao ba cũng chưa từng cho phép con đến công ty."
Mặt Âu Dương Đạt ngượng đến đỏ bừng, trong lòng thầm hận Âu Dương Ly không biết nói chuyện.
Vài vị cổ đông vẻ mặt ngộ ra, lén thì thầm tai nhau. Trước khi bọn họ thấy Âu Dương Linh từ lúc mười mấy tuổi đã thường xuyên chạy đến công ty chơi, sau này còn vào công ty làm việc nhưng ngược lại không thấy vị đại tiểu thư đâu. Cứ tưởng đó là một tiểu thư bao cỏ không biết gì cả, đến cả công ty mình cũng không quan tâm nhưng thì ra mọi chuyện là có ẩn tình khác.
Âu Dương Đạt thấy mọi người đang bàn tán thì lạnh mặt, ho nhẹ lảng qua chuyện khác.
"Đại hội cổ đông bắt đầu đi!"
Âu Dương Đạt để cho trợ lý thông báo lý do tại sao hôm nay mở cuộc họp này, trợ lý vừa dứt lời thì luật sư ngồi cạnh Mẫn Nguyệt lập tức đứng lên.
"Xin chào mọi người, tôi là Elias Dương, luật sư đại diện cho thân chủ tôi, cô Âu Dương Ly. Theo di chúc của mẹ thân chủ tôi, chính là bà Hứa Liên Anh, để lại thì đã nói rõ rằng một nửa quyền sở hữu mảnh đất tổ tiên của Hứa gia cùng với hai mươi phần trăm cổ phần của công ty Âu Đạt trước khi thân chủ tôi đủ mười tám tuổi thì sẽ do ông Âu Dương Đạt có trách nhiệm bảo quản giúp. Nhưng khi thân chủ tôi đủ mười tám tuổi thì phải giao trả lại cho cô ấy, mà thân chủ tôi từ bốn năm trước đã đủ mười tám tuổi. Theo pháp luật thì hiện tại ông Âu Dương Đạt nên thực hiện đúng trách nhiệm của mình, giao trả lại tài sản cho thân chủ của tôi."
Trong lòng Âu Dương Đạt rất không cam lòng nhưng trước mặt nhiều người như thế ông ta cũng không thể nuốt lời.
Những vị cổ đông kia thì khác, trọng điểm họ chú ý chính là tên của vị luật sư bên cạnh Âu Dương Ly.
"Elias Dương, vị luật sư thiên tài nổi danh quốc tế đó?"
"Không phải chứ, tôi nghe nói muốn mời vị này rất khó, không phải có tiền là được."
"Thật vậy sao?"
"Là thật, giá một lần mời anh ta đều là con số trên trời đấy, nhưng mà anh ta chỉ nhận những vụ án mà mình thấy hứng thú. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy Lucias Kiều mới là vị luật sư giỏi nhất, đáng tiếc, đó là luật sư riêng của King."
"Dù Lucias Kiều hay Elias Dương đều giỏi như nhau cả, nhưng mà chỉ có thể nói một điều. Chậc, chậc, vị đại tiểu thư này, không đơn giản đâu."
Lúc Âu Dương Đạt cầm bút định ký tên chuyển nhượng cổ phần thì Âu Dương Linh đột nhiên mở miệng.
"Trên di chúc đúng là ghi sẽ chuyển nhượng lại tài sản cho chị của tôi, nhưng nếu người ngồi trước mặt các vị đây không phải là chị của tôi thì sao?"
Mẫn Nguyệt cười nhạt, "Âu Dương Linh, cô lại vì không muốn tôi giành tài sản với cô mà lại giở trò giống bốn năm trước sao? Vu oan cho tôi?"
"Đây vốn không phải là vu oan, tôi là đang suy nghĩ cho chị của tôi. Cô vốn không phải là chị của tôi, cô không hề có một chút gì giống chị ấy, hơn nữa bốn năm trước chị ấy......"
"Hơn nữa bốn năm trước làm sao? Có phải cô muốn nói bốn năm trước Âu Dương Ly vốn đã chết rồi. Cô có thể chắc chắn vậy tại vì lúc đó là Âu Dương Ly nhảy xuống biển ngay trước mặt cô?"
Cô ta quay qua Âu Dương Đạt mà cầu cứu, "Ba xem, đây vốn không phải là tính tình vốn có của chị, người này khẳng định không phải là chị, cô ta giả mạo."
Âu Dương Ly khoanh tay, nhàn nhạt trả lời, "Đã đi qua quỷ môn quan một lần nên đương nhiên phải thay đổi tính cách, nếu không muốn tôi một lần nữa lặp lại kết cục của bốn năm trước sao?"
Âu Dương Linh làm sao có thể buông tha cho cô, "Được, nhưng tôi vẫn cần xác nhận một chút, lúc 5 tuổi chị tôi đã từng bị phỏng, để lại một vết sẹo khá lớn ở vai, bây giờ chị có thể cho tôi xem vết sẹo đó được không?"
"Nực cười, Âu Dương Ly, cô muốn tôi ở đây cởi áo cho mọi người xem để chứng minh tôi là Âu Dương Ly? Vậy nếu tôi nói cô không phải Âu Dương Linh thì có phải cô cũng sẽ cởi áo để chứng minh không?"
Ánh mắt Âu Dương Linh loé lên sự ngoan độc, lặng lẽ ra hiệu với Lục Hà.
Lục Hà liền tiếp lời, "Ây da, không có nghiêm trọng như vậy, chỉ là cho mọi người xem vai của con một chút thôi mà, không có mất mát gì đâu."
Mẫn Nguyệt cười lạnh, hai mẹ con này đúng là không biết xấu hổ mà nói vậy.
Lúc này Âu Dương Linh đã lén lút đi đến sau lưng Mẫn Nguyệt, cô ta vươn tay kéo mạnh áo cô.
"Chị à, thật xin lỗi."
Mẫn Nguyệt dù biết rõ nhưng vẫn cố tình để cho cô ta kéo một phần áo xuống, sau đó làm như có phản xạ mà đánh bật tay Âu Dương Linh ra.
Lúc áo bị kéo xuống, không ít người thấy rõ trên lưng rõ ràng một vết sẹo rất xấu xí.
Trong tích tắc thì Mẫn Nguyệt đã kéo áo lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Âu Dương Linh.
"Em gái thân yêu à, không ngờ bây giờ đến loại chuyện lột áo của chị gái mà cô cũng làm được."
Âu Dương Linh lúc này hoàn toàn không nói nên lời, bởi vì chỗ vừa rồi bị Mẫn Nguyệt đánh vô cùng đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trong lòng Âu Dương Linh vô cùng tức giận, Âu Dương Ly đây là cố ý. Nhưng dù cô ta có nói ra chuyện này thì cũng không có ai bênh vực cô ta, bởi vì vừa rồi ai cũng thấy rằng Âu Dương Ly là phản xạ.
"Mọi thứ đều có thể làm giả, tôi cho rằng vẫn nên xét nghiệm DNA thì tốt hơn."
Mẫn Nguyệt chưa mở miệng thì vị Elias Dương bên cạnh đã mở miệng trước.
Anh ta đẩy gọng kính, lãnh đạm nói: "Âu Dương Linh tiểu thư, cô đây là đang vu khống thân chủ của tôi, thân chủ của tôi có thể kiện cô tội vu khống. Theo Bộ luật hình sự thì tội vu khống nhẹ thì phạt tiền nhưng nặng thì có thể phạt cải tạo không giam giữ đến 2 năm hoặc phạt tù từ 3 tháng đến 01 năm. Hơn nữa việc xét nghiệm DNA cần phải có thời gian từ hai đến ba ngày, cô đây là làm chậm trễ thời gian tiến hành giao trả tài sản cho thân chủ tôi."
Mẫn Nguyệt thật muốn giơ ngón tay với Elias Dương, nói hay lắm!
Âu Dương Linh tuy bị nói mà trong lòng có chút run sợ nhưng cô ta nghĩ đến kế hoạch của mình và kết cục của Âu Dương Ly lập tức tự tin hẳn lên.
"Tôi đây không phải là vu khống, mà chẳng qua là lo lắng cho gia đình tôi bị người khác lừa mất tài sản thôi. Hơn nữa ai nói là xét nghiệm DNA cần phải tốn thời gian từ hai đến ba ngày, chúng ta cũng có thể xét nghiệm DNA ngay tại đây."
Trong lòng Mẫn Nguyệt liền biết được, bộ dạng Âu Dương Linh tự tin như vậy chắc chắn là đã có chuẩn bị trước. Được thôi, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn!
Mẫn Nguyệt giơ tay ngăn cản Elias Dương tiếp tục tranh cãi với Âu Dương Linh.
"Cô muốn xét nghiệm như thế nào?"
Âu Dương Linh mỉm cười như đã đạt được mưu kế, vỗ tay hai cái. "Mang vào đây!"
Cửa phòng họp mở ra, có đám người mặc áo blouse trắng đẩy một cái máy vào.
Âu Dương Linh chỉ vào cái máy đó, "Đây là thiết bị kiểm tra ADN hiện đại nhất, còn vị bác sĩ phụ trách chính là viện trưởng viện nghiên cứu khoa học thuộc Âu Dương gia, vì vậy mọi người có thể tin tưởng ông ấy."
Mẫn Nguyệt thầm than, Âu Dương Linh vì cô mà đúng là đã bỏ ra công sức rất lớn.
Ở cuối căn phòng, ánh mắt Âu Thần luôn hướng về Mẫn Nguyệt, không hề để ý đến chuyện khác. Đến khi Vũ Hiên khẽ cúi người xuống nói nhỏ bên tai anh.
"Lão đại, chúng ta có cần ra tay giúp cô ấy không, nếu để bị phát hiện......"
Âu Thần nhìn bóng dáng ai kia, dưới khoé môi ẩn hiện nụ cười giảo hoạt, ánh mắt anh liền nhu hoà.
"Không cần, cô ấy có thể tự giải quyết được."
"Âu Dương Linh, tôi có thể cho cô xét nghiệm, nhưng nếu xét nghiệm xong có thể chứng minh tôi là Âu Dương Ly thì cô phải chịu trách nhiệm về hành động này của mình."
Âu Dương Linh vốn có mười phần tự tin nên không hề đặt lời uy hiếp của cô vào trong mắt. "Được, nếu chị thật sự là Âu Dương Ly, thì muốn tôi làm gì cũng được."
Mẫn Nguyệt để cho nhân viên lấy tóc của cô đặt chung với tóc của Âu Dương Đạt đặt vào máy xét nghiệm, sau đó ung dung ngồi trên ghế đùa nghịch móng tay, hoàn toàn không có một chút lo lắng nào.
Vị viện trưởng kia tự tay bấm các nút khởi động, sau đó thông báo.
"Kết quả sẽ có trong mười lăm phút nữa, mọi người hãy kiên nhẫn chờ một chút."
Lục Hà lén lút kéo tay Âu Dương Linh nói nhỏ, "Lỡ như thật sự là Âu Dương Ly thì sao?"
Mắt Âu Dương Linh lập loè, gằn giọng, "Dù phải hay không thì kết quả cũng chỉ là một thôi."
Gương mặt Lục Hà khẽ biến, ra dấu với Âu Dương Linh.
"Ý con là.......con đã sắp xếp tốt?"
Âu Dương Linh không trả lời, chỉ là bộ dạng có chút đắc ý.
Lục Hà liền hiểu rõ, bà ta nhìn Âu Dương Ly cười đến không có ý tốt.
Đủ mười lăm phút, cái máy đó kêu lên một tiếng rồi tắt, tờ giấy kết quả được in ra ở phía dưới.
Viện trưởng cầm tờ giấy lên nhìn kĩ, gương mặt khẽ biến, ông ta khẽ liếc qua Âu Dương Linh rồi mới đọc.
"Kết quả cho thấy rằng Âu Dương Ly và Âu Dương Đạt có quan hệ cha con tới 99.98%."
Âu Dương Linh là người đầu tiên phản ứng với kết quả này.
"Làm sao có thể!"
"Làm sao lại không thể, tôi vốn chính là Âu Dương Ly."
Âu Dương Linh phẫn hận nắm chặt tay, rõ ràng tất cả đã chuẩn bị tốt, tại sao lại như vậy?!
"Ba, mọi chuyện đã rõ ràng, vậy tiếp tục việc khi nãy, hoàn thành tất cả thủ tục."
Âu Dương Đạt không hề có cảm xúc gì nhiều khi nghe thấy kết quả kia, nếu có thì cũng chỉ là có chút ít thất vọng mà thôi. Ông thật sự hy vọng đồ xui xẻo kia không cần trở về nữa.
Ông ta thở dài, vung bút ký tên lên giấy chuyển nhượng.
Ký tên xong Elias lập tức thu tờ giấy vào, tuyên bố, "Vậy là tất cả thủ tục đã hoàn thành, kể từ bây giờ, thân chủ của tôi cũng là một cổ đông của công ty Âu Đạt."
Mẫn Nguyệt đứng dậy đi đến trước mặt Âu Dương Linh, "Chẳng phải cô nói nếu tôi thật sự là Âu Dương Ly thì muốn cô làm gì cũng được sao. Âu Dương Linh, vậy thì cô đợi thư luật sư của tôi đi, tội vu khống, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tôi."
Âu Dương Linh hơi nghiêng đầu, ở góc khuất mọi người không thấy, lộ ra nụ cười dữ tợn với cô.
"Âu Dương Ly, cô chờ đó!"
Nói xong cô ta hậm hực đạp giày cao gót bước đi.
Mẫn Nguyệt bỗng vươn tay, "Chờ đã!"
Không đợi cho Âu Dương Linh phản ứng thì đã nghe âm thanh "roẹt, roẹt".
Âu Dương Linh cúi đầu nhìn phát hiện áo bản thân đã bị rách hai tay áo và phần vai. Cô ta hét lên một tiếng, ôm vai ngồi xổm xuống.
Mẫn Nguyệt thả hai mảnh áo rách xuống đất, mỉm cười dịu dàng. "Em gái thân yêu, đây là trả lại những gì cô làm khi nãy. Ây da, thật xin lỗi."
Cô nói xong thì dẫn đầu rời đi, để lại cho mọi người một bóng lưng tiêu sái.
Hai mắt Âu Dương Linh đỏ bừng, bị bao phủ bởi sự căm ghét và hận thù
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]