Mục đích đã đạt được đương nhiên Mẫn Nguyệt vui vẻ, nhưng mà cô lại cảm thấy vị Du tổng kia mang đến cho cô một cảm giác rất kì lạ, tựa như vô cùng quen thuộc. Mà sự quen thuộc này thuộc về......... Âu Thần.
Du tổng cảm nhận được ánh mắt từ Mẫn Nguyệt, ngẩng đầu cho cô một ánh mắt đào hoa đầy ý vị.
Mẫn Nguyệt giật giật khoé miệng, không thể nào, người này tuyệt đối không phải là Âu Thần!
Cô tức giận trừng lại hắn.
Hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, giữa không khí đều là mùi thuốc súng. Nhưng dưới cái nhìn của người khác thì lại thành liếc mắt đưa tình. Ít nhất với Âu Dương Đạt là vậy.
Hắn ta cong cong khoé mắt, cười đến bộ dạng thập phần đáng khinh. Âu Dương Đạt vẫy vẫy tay với Mẫn Nguyệt, "Tiểu Ly, con mau lại đây!"
Mẫn Nguyệt nổi hết cả da gà, tiểu Ly? Nghe thân mật thật đấy, mười mấy năm chưa bao giờ gọi thế mà hiện tại gọi không gượng miệng chút nào.
Cô vừa nhìn liền biết trong đầu ông ta chứa những ý tưởng đen tối gì rồi.
Tuy không tình nguyện nhưng mặt ngoài vẫn phải làm cho tốt nên Mẫn Nguyệt lững thững bước xuống, chậm rì rì đến chỗ Âu Dương Đạt và vị Du tổng kia.
"Du tổng, để tôi giới thiệu với cậu, đây là con gái lớn của tôi mất tích mấy năm vừa trở về. Ây, thật là, mấy năm qua chắc hẳn con bé cũng chịu khổ nhiều rồi, người làm ba như tôi vậy mà còn hiểu lầm nó."
Âu Dương Đạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-cung-chieu-em/3225350/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.