Âu Thần và Mẫn Nguyệt bên kia ngọt ngào ôm nhau, gương mặt Lãnh Mặc Nghiên bên này thì ngày càng đen. Đến cả Vũ Hiên cũng không nhịn được đỡ trán, lão đại, đây là địa bàn của người khác đấy, hai người còn ở đó show ân ái. Cẩu độc thân bày tỏ rất bất mãn!
Đàm Đài Văn lợi dụng lúc mọi người đều chú ý vào Mẫn Nguyệt và Âu Thần, lén lút chạy đến cởi trói cho Lăng Sở và Đường Tĩnh Ngôn.
Mẫn Nguyệt còn muốn tâm tình thêm với Âu Thần thì bị Lãnh Mặc Nghiên cắt ngang.
"Nam Cung tiểu thư, phiền cô giải thích cho tôi đây là tình hình gì đây?" Anh ta vừa nói ngón tay vừa chỉ vào đám người bị trói kia.
Mẫn Nguyệt nhìn theo ngón tay anh ta chỉ, cười rất xán lạn. "Lãnh lão đại, thật xin lỗi, trước giờ tôi rất ghét có người giam giữ mình. Anh ở ngoài sáng lẫn trong tối cho nhiều người theo dõi tôi như vậy, tôi rất khó chịu."
Lãnh Mặc Nghiên nhìn cô, nụ cười có chút nghiền ngẫm. "Đó không phải là giám sát, chỉ là muốn bảo vệ cô thôi. Đừng quên, tôi vốn là người đã cứu cô."
"Đúng vậy, cho nên tôi mới không giết bọn họ mà chỉ trói lại thôi. Lãnh Mặc Nghiên, đừng tưởng tôi không biết trong lòng anh đang có mưu đồ khác." Cô không tin Lãnh Mặc Nghiên dùng cô dụ Âu Thần đến đây mà lại dễ dàng bỏ qua như vậy. Chắc chắn anh ta sẽ âm mưu giữ chân bọn họ ở toà nhà này, vì vậy cô chỉ đi trước một bước, tiêu diệt lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-cung-chieu-em/3225324/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.