Nhịp tim Hạ Linh Lung đập dồn dập, tâm khẽ hoảng loạn. Không lẽ cô ta đã biết?
Nhưng nếu đã biết thì tại sao Nam Cung Mẫn Nguyệt lại để yên như vậy? Thế thì khả năng lớn nhất là cô ta chỉ đang nghi ngờ, sau đó thăm dò cô thôi.
Hạ Linh Lung tự an ủi mình như vậy nhưng cũng không dám buông lỏng thần kinh cảnh giác.
Âu Thần thấy dáng vẻ mất hồn của Hạ Linh Lung mà nhíu mày, bảo có chuyện nói với anh mà bây giờ Hạ Linh Lung chỉ đứng ngẩn người thế là sao?
Anh nói bận đương nhiên là bận thật, cho nên không hề có kiên nhẫn chờ Hạ Linh Lung ngẩn người xong.
"Có chuyện gì?"
Hạ Linh Lung hồi thần, có chút uất ức nói: "Bây giờ đến cả nói chuyện với em vài câu anh cũng chán ghét vậy sao?"
Âu Thần nhíu mày không nói, không biết thái độ của anh là gì.
Hạ Linh Lung cười khổ, "Nhưng mà sắp tới có lẽ anh không cần cảm thấy chán ghét nữa rồi."
Âu Thần tiếp tục trầm mặc.
Hạ Linh Lung vẻ mặt có chút cứng đờ, nhưng vẫn nói tiếp.
"Nửa tháng nữa em phải rời đi rồi, cho nên anh không có lời gì muốn nói với em sao?"
Âu Thần lãnh đạm nói, "Đi đường mạnh khoẻ!" Nói xong thì anh cũng xoay người muốn đi, hiển nhiên là đã hết kiên nhẫn rồi.
Hạ Linh Lung ngẩn ra, không thể ngờ anh lại nói như thế. Cô ta cắn răng đuổi theo muốn ôm anh nhưng bị anh tránh thoát.
Đã có kinh nghiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-cung-chieu-em/3225316/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.