Đàm Đài gia
Mẫn Nguyệt mặc một cái áo khoác đen soái khí, chân đi giày thể thao lưu loát trèo qua hàng rào của Đàm Đài gia. Nhìn cô bước đi thong dong nhưng thật ra dưới chân rất cẩn thận, dù sao ở đây có rất nhiều cơ quan phòng thủ.
Mẫn Nguyệt đang đi bỗng nhiên lắc người, lăn lộn một vòng trên đất. Một làn tia hồng ngoại liền lướt qua chỗ cô vừa đứng. Động tác của Mẫn Nguyệt càng cẩn thận hơn trước, đúng là không thể coi thường hệ thống bảo vệ của Đàm Đài gia.
Một đám người tuần tra đi tới, cô vội núp trong bụi cỏ, chờ sau khi họ đi thì mới thò đầu ra. Nhìn lên một cửa sổ trên tầng bốn cô liền nhếch môi.
Sợi dây thép từ trong chiếc đồng hồ cô bắn ra, quấn mấy vòng vào cành cây ngang với cửa sổ tầng bốn. Cô lùi ra sau vài bước rồi nhảy lên, đạp lên các cành cây mượn lực từ đó phóng mạnh lên cành cây cao nhất, thong thả nhảy qua cửa sổ. Động tác đơn giản nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Trong phòng Đàm Đài Hân lo lắng đi qua đi lại, lâu lâu cười rộ lên, vừa cười vừa nói: "Nam Cung Mẫn Nguyệt trúng loại độc đó thì chắc chắn không sống được. Haha, từ sau về sau, không có ai đối nghịch với tôi nữa rồi."
Một âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng cô ta, "Làm cô thất vọng rồi, tôi không chết!"
Đàm Đài Hân giật mình quay đầu lại, thấy một bóng người đang vắt chân ngồi trên cửa sổ. Nhưng vì ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-cung-chieu-em/3225312/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.