Sau khi Mẫn Nguyệt và An Triết Hàn rời đi, trong phòng im lặng. Một lúc lâu sau khi xấu hổ qua đi, Lâm An Nhiên nhìn đến bản thân Vũ Hiên vẫn đang bị trói, thở dài một cái rồi ngồi xuống giúp anh cởi dây trói.
Lâm An Nhiên thả anh ra thì phát hiện trên cánh tay anh đỏ một mảnh, còn có dấu hiệu bị bầm tím. Cô không khỏi thấy áy náy, vội lấy thuốc xoa lên tay anh.
"Thật xin lỗi!"
Vũ Hiên còn đang đắm chìm trong cảm giác được bàn tay mềm mại của cô thoa thuốc, nghe thấy lời này liền ngẩng đầu lên. Phát hiện vẻ mặt cô sầu não, tràn đầy áy náy thì gấp gáp nói: "Cô không cần xin lỗi, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, bây giờ tôi cũng rất an toàn không phải sao? Hơn nữa trên người chỉ là vài vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại."
Lâm An Nhiên mím môi không nói, từ trong túi lấy ra vài thanh sô cô la đặt vào trong tay Vũ Hiên.
"Cho anh đó."
Vũ Hiên thấy mấy thanh sô cô la này hai mắt liền tỏa sáng, cười vui vẻ.
"Cám ơn cô!"
Lâm An Nhiên nhìn vẻ mặt anh mà đầu đầy hắc tuyến, sao cô có cảm giác như mình đang dỗ trẻ con nhỉ?
Sau đó Vũ Hiên lập tức xé thanh sô cô la ra ăn, nhưng do vận động mạnh quá, trên vai liền truyền đến một cảm giác đau nhói.
"A!"
Lâm An Nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ của anh thì ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-cung-chieu-em/3225284/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.