Vì cả Vũ Điềm Điềm và An Triết Hàn đều uống rượu nên hai người không tự lái xe về mà kêu taxi.
Vũ Điềm Điềm thật vất vả lắm mới đưa An Triết Hàn về đến nhà được. Cũng may cô thường cùng Mẫn Nguyệt đến nhà của anh ta nên xem như rất quen thuộc, còn biết chìa khóa dự phòng đặt ở đâu. Nếu không dựa vào An Triết Hàn say đến bất tỉnh nhân sự thì Vũ Điềm Điềm thật không biết làm thế nào để đưa anh ta về nhà.
"Phù" Vũ Điềm Điềm sau khi thả An Triết Hàn lên giường thì thở phào một cái. Cô bắt đầu oán trách: "Tảng băng chết tiệt, bình thường anh lạnh lùng như tảng băng thì thôi, sao người cũng nặng như vậy hả?! Hại tôi mệt chết đi được!"
Cũng may An Triết Hàn đã say đến không biết gì, nếu không nghe được lời này của cô, hai người lại cãi nhau ầm ĩ.
Vũ Điềm Điềm mắng chửi một hồi, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt ngủ say của An Triết Hàn, trong mắt hiện lên một chút giảo hoạt. Cô hơi cúi người, dùng tay xoa bóp mặt anh. "Hừ, coi như vì khuôn mặt anh khá đẹp trai nên tôi không tính toán những cực khổ vừa rồi." Nhào nắn một hồi, cô thấy không thú vị liền thả anh ra, đứng dậy đi về.
Bỗng nhiên bàn tay bị nắm lại, sau đó cả thân thể đều ngã lên người An Triết Hàn. Vũ Điềm Điềm giật mình, khi hồi phục tinh thần thì đã thấy mình đang nằm đè lên người An Triết Hàn. Mắt anh vẫn nhắm, hơi thở đều đều, có lẽ hành động vừa rồi chỉ là do ngủ mơ thôi. Vũ Điềm Điềm giãy giụa đứng dậy, nhưng cô phát hiện bàn tay anh ta nắm rất chặt, cô không có cách nào thoát ra được. Sau một hồi vùng vẫy, cuối cùng Vũ Điềm Điềm cũng bỏ cuộc, nằm trên người anh thở hổn hển.
Cô vừa ngước mặt lên liền thấy khuôn mặt ngủ say của An Triết Hàn. Lúc này trên người anh không còn vẻ lạnh lùng của ban ngày mà thay vào đó là một loại hiền hòa khó có được. Tựa như một đứa bé thiếu cảm giác an toàn, phải nắm chặt gì đó khi đi ngủ.
Điềm Điềm nhàm chán, liền quay qua quan sát tỉ mỉ gương mặt anh. Cô vươn tay sờ nhẹ dọc theo gương mặt anh, từ chân mày sau đó đến đôi mắt rồi đến cánh mũi cao. Lúc nhỏ cô từng ganh tị với An Triết Hàn, vì lông mi của cậu ta rất dài, còn đẹp hơn cả cô. Đối với Vũ đại tiểu thư từ nhỏ đã được mọi người khen là xinh đẹp không tì vết nhưng lại biết được có người có lông mi đẹp hơn cả cô. Hơn nữa người đó còn là con trai nên cô rất ghen tị, mối oan gia của bọn họ cũng từ đó mà tạo thành. Nhớ lại chuyện cũ, Vũ Điềm Điềm cười khẽ, bàn tay tiếp tục đi xuống, chạm đến đôi môi của An Triết Hàn thì hơi dừng một chút. Cô khẽ vuốt ve nó một chút, không biết nghĩ gì đột nhiên Vũ Điềm Điềm nhướng người đặt môi mình lên môi của anh.
Vũ Điềm Điềm cắn nhẹ môi anh một cái, trong mơ An Triết Hàn hơi nhíu mày, sau đó lập tức phản ứng. Lật người đè cô, cái chạm môi bình thường chuyển thành nụ hôn sâu. Vũ Điềm Điềm kinh ngạc, còn cho là An Triết Hàn đã tỉnh dậy. Nhưng khi cô thấy mắt anh vẫn nhắm nghiền thì liền thở phào nhẹ nhõm, có điều mang theo chút thất vọng.
An Triết Hàn không hề thức dậy, chỉ là hành động theo bản năng mà thôi. Không biết có phải do rượu hay không, hay là do anh vẫn đang mơ màng nên động tác có phần bạo phát. Vũ Điềm Điềm không hề phản kháng, tận tình hưởng thụ nụ hôn này. Nhưng cô phát hiện động tác của An Triết Hàn ngày càng không đúng thì sắc mặt hơi đổi. Hai người hôn nhau một lúc lâu mới dừng lại, khi tách ra còn mang theo một sợi chỉ bạc lấp lánh từ khóe miệng. An Triết Hàn không buông tha cô mà cúi đầu xuống cổ cô, bắt đầu liếm láp, hai tay cũng không an phận, từ từ mò xuống vòng eo của cô.
"An Triết Hàn......anh......" Vũ Điềm Điềm nhiều lần muốn đẩy anh ra đều không có hiệu quả, không biết An Triết Hàn lấy đâu ra sức mạnh lớn kinh người. Lời nói của cô cũng bị chặn lại bởi nụ hôn của anh. Vũ Điềm Điềm bỏ cuộc, ánh mắt hiện lên tia sáng quyết tâm. Thôi kệ, bất chấp hết tất cả đi! Dù sao cũng say rượu loạn tính, cô cũng coi như được hưởng thụ một lần. Hơn nữa nếu là anh thì cô nguyện chấp nhận.
Nghĩ vậy Vũ Điềm Điềm càng phối hợp với An Triết Hàn, hai tay ôm cổ anh. Bàn tay An Triết Hàn nhanh chóng cởi áo của Vũ Điềm Điềm ra, cô cũng gấp rút lột áo của anh. Hai người họ như củi khô lâu ngày gặp lửa, cháy vô cùng nồng nhiệt, nóng bỏng.
An Triết Hàn cạch một tiếng đã cởi được dây áo ngực của cô vứt ra xa. Anh hôn lên da thịt của cô, lưu lại trên người người cô từng dấu hôn đỏ thẫm. Nụ hôn của anh một đường đi xuống, rồi dừng lại ở đôi bồng đảo cao ngất kia. An Triết Hàn không ngừng cắn mút, bàn tay tham lam vuốt ve bên. Đầu lưỡi anh cắn nhẹ lên nhũ hoa màu hồng phấn của cô, một khoái cảm kì lạ truyền đến. Hai tay Vũ Điềm Điềm luồn vào trong tóc anh nắm chặt, thân thể khẽ cong lên, miệng hừ hừ rên nhẹ.
Một hồi quần áo của hai người hoàn toàn cởi sạch, hai thân thể nóng bỏng kề sát nhau, không một kẻ hở.
An Triết Hàn mút nhẹ vành tai cô, bàn tay dần đi xuống thăm dò vùng đất ẩm ướt. Khi anh đưa đầu ngón tay vào nơi tư mật ẩm ướt của cô thì cả thân hình Vũ Điềm Điềm run lên, hai chân theo bản năng khép chặt.
An Triết Hàn nhẹ nhàng tách chân cô ra, khàn khàn nói: "Đừng sợ."
Vũ Điềm Điềm bĩu môi, ngoan ngoãn mở chân ra, ai nói cô sợ chứ?!
Ngón tay An Triết Hàn một đường thuận lợi đi vào trong, động tác ra vào ngày càng nhanh.
"Ưm....." Vũ Điềm Điềm không kiềm được mà rên rỉ, hơi thở gấp gáp.
An Triết Hàn bỗng nhiên rút tay ra, điều chỉnh tư thế, để lửa nóng của bản thân tiến vào cơ thể cô. Một cảm giác xé rách truyền tới.
Vũ Điềm Điềm liền hét lớn, móng tay cào lên lưng anh để lại một dấu vết rất rõ. "A......đau quá...... An Triết Hàn......tên khốn khiếp.....mau lấy nó ra......tôi đau quá....." Mẹ nó, là ai nói với cô làm chuyện này sẽ sung sướng chứ, cô chỉ thấy đau đớn vô cùng!
Mọi hành động của An Triết Hàn như bị đình chỉ, anh cúi xuống hôn môi cô. Hai mắt anh mơ màng, hiếm có khi dịu dàng chịu nhẫn nại dỗ dành cô. "Ngoan, cố chịu một chút, lát nữa sẽ không đau."
Anh vừa dứt lời liền mạnh mẽ động thân, tiết tấu điên cuồng, mãnh liệt, một lần lại một lần tiến vào bên trong cô.
Sự đau đớn ban đầu dần biến thành khoái cảm tột độ, Vũ Điềm Điềm thích ý rên rỉ, thân hình cũng phối hợp với anh. Từng giọt mồ hôi rơi xuống, thân thể hai người như dính chặt vào nhau, càng thêm kích thích.
Vũ Điềm Điềm đột nhiên thét chói tai, An Triết Hàn trầm thấp rên nhẹ một tiếng, một dòng ấm nóng phun trào bên trong cô.
An Triết Hàn gục đầu xuống bên cạnh Vũ Điềm Điềm, hơi thở hỗn loạn. Trong miệng anh đột ngột gọi một cái tên: "Mẫn Nguyệt......"
Vũ Điềm Điềm cứng đờ người, khóe mắt chảy xuống từng giọt nước mắt, sau đó càng lúc càng nhiều tạo thành hai hàng lệ dài. Câu nói vừa rồi của anh như một chậu nước lạnh dội vào người cô, cả thân thể đều cảm thấy lạnh lẽo. Thì ra từ đầu đến cuối anh làm chuyện đó với cô cũng chỉ vì xem cô là Mẫn Nguyệt. Vũ Điềm Điềm đặt tay lên ngực, nơi đó rất đau, rất đau. Ánh mắt cô chứa đầy bi thương, đau khổ không nói nên lời.
An Triết Hàn không hề dừng lại, bắt đầu một cuộc rong đuổi mới. Anh hơi nâng người dậy, nghiêng đầu hôn môi cô. Vũ Điềm Điềm nằm im, trong mắt hiện tại chỉ còn lại sự bình thản và lạnh nhạt. Qua đêm nay, tất cả đều chấm dứt rồi!
Sáng sớm, An Triết Hàn tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên chính là đầu rất đau. Cả đầu óc giống như đang quay cuồng. An Triết Hàn ngồi dậy, lấy tay vỗ vỗ đầu. Mất một lúc anh mới có thể hoàn toàn tỉnh táo. Cái mền từ trên người trượt xuống lộ ra cả người trần trụi. An Triết Hàn cả kinh, anh phát hiện bản thân thế mà lại không mặc quần áo. Sau đó nhíu mày thật sâu, cố gắng nhớ lại việc tối hôm qua. Một loạt hình ảnh hiện lên trong đầu, mặt An Triết Hàn lập tức tái mét.
Trong lúc anh vẫn còn đang ngu ngơ thì "Cạch" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra. Bóng dáng Vũ Điềm Điềm quấn khăn tắm, tay đang lau tóc xuất hiện trước cửa phòng tắm. Bốn mắt giao nhau, không khí im lặng đến kì dị. An Triết Hàn vốn còn hy vọng những gì tối hôm qua chỉ là mơ thôi thì sự xuất hiện của Vũ Điềm Điềm hiện tại đã hoàn toàn đánh tan hy vọng đó.
An Triết Hàn ấp úng, "Điềm Điềm.....tối qua......chúng ta......"
Vũ Điềm Điềm cắt ngang lời nói, vẻ mặt lạnh nhạt: "Anh vào tắm trước đi, sau đó chúng ta nói chuyện."
An Triết Hàn mấp máy môi, cuối cùng đành quấn một cái khăn, sau đó đi vào phòng tắm. Kì lạ, sao anh lại cảm thấy thái độ nói chuyện của Điềm Điềm khi nãy có phần......xa cách!
Khi An Triết Hàn tắm xong đi ra thì đã thấy Vũ Điềm Điềm quần áo chỉnh tề, ngồi trên ghế bắt chéo chân.
"Điềm Điềm, tôi........." Câu nói tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô chưa kịp nói ra thì đã bị Vũ Điềm Điềm chen vào.
"An Triết Hàn, chuyện tối hôm qua của chúng ta anh cứ coi như là không có chuyện gì xảy ra đi."
An Triết Hàn sững sờ, coi như không có chuyện gì? Anh đáng lẽ nên thấy nhẹ nhõm vì đề nghị này của cô nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy tức giận. Anh chỉ cho là cô đang giận dỗi, nên cố gắng dịu giọng xuống, dù sao cũng không thể bỏ mặc chuyện đã xảy ra tối qua. "Điềm Điềm, xin lỗi, tôi không thể đồng ý với đề nghị này của cô. Chuyện tối hôm qua, yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."
Tâm của Vũ Điềm Điềm hơi động, nhưng chỉ một giây sau lại quay về bình thường, trào phúng mở miệng: "Chịu trách nhiệm? An Triết Hàn, anh đừng có ấu trĩ như vậy được không? Chúng ta đã là người lớn, chuyện như vậy thường làm rất nhiều. Chỉ đơn giản là tình một đêm thôi, anh không cần nghiêm túc như vậy!"
Sắc mặt An Triết Hàn tối tăm, lạnh lùng nói: "Làm rất nhiều? Tình một đêm?"
Đột nhiên giọng điệu của anh trở nên ác liệt hơn, cười lạnh nói: "Xem ra Vũ đại tiểu thư có vẻ rất quen thuộc với chuyện này. Cuộc sống của cô phóng túng như vậy sao?"
Bàn tay nắm góc áo của Vũ Điềm Điềm siết chặt lại, trong mắt thoáng qua vẻ bi thương. Thì ra anh nghĩ cô là người như vậy sao? Coi cô là cô gái phóng túng?
Thật ra sau khi nói ra An Triết Hàn cũng biết là mình lỡ lời, chỉ là cơn giận đột nhiên tăng lên khiến anh không kịp kiềm chế lời nói của mình. Anh không biết anh giận cô là vì thái độ hời hợt của cô đối với chuyện này, không hề quan tâm tới anh. Hay là giận cô vì trước kia cô từng làn chuyện như vậy? Nếu như thế thì anh không phải là người đàn ông đầu tiên của cô. An Triết Hàn nghĩ đến điều này thì càng không vui. Anh lắc lắc đầu, bản thân anh đang nghĩ lung tung gì thế này, rõ ràng bọn họ đang nói chuyện nghiêm túc.
Vũ Điềm Điềm đứng dậy, vẻ mặt không hờn giận nói: "Anh muốn nghĩ tôi như thế nào cũng được. Chuyện tối qua anh cứ quên đi, để chúng ta sau này gặp nhau cũng không phải khó xử."
Dứt lời Vũ Điềm Điềm liền đứng dậy muốn đi, lửa giận tăng lên, An Triết Hàn không kịp nghĩ gì liền nắm tay giữ cô lại. Anh hét lớn: "Quên đi? Cô kêu tôi làm sao quên? Rõ ràng tối hôm qua chúng ta chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm cũng đã làm rồi. Cô tưởng chỉ một câu nói thì có thể bỏ qua hết sao? Đối với tôi chuyện tối qua có ý nghĩa rất lớn, tôi là đàn ông, tôi phải chịu trách nhiệm với cô!"
Bước chân của Vũ Điềm Điềm hơi khựng lại, sau đó cô làm như không có chuyện gì gạt tay An Triết Hàn ra. Giọng nói lạnh lùng, xa cách: "Nhưng đối với tôi, chuyện đó không có ý nghĩa gì cả!"
"Được, Vũ Điềm Điềm, lời này là do cô nói đó. Sau này chúng ta không còn quan hệ gì nữa!"
Vũ Điềm Điềm không hề quay đầu, một đường bước ra khỏi phòng. Sau khi cánh cửa đóng lại thì cô ngồi sụp xuống, rõ ràng đây là điều cô muốn, tại sao bây giờ lại đau khổ như vậy? Vũ Điềm Điềm lấy tay gạt nước mắt đang chảy xuống, đã là do cô quyết định thì cô cũng không có quyền hối hận. Vũ Điềm Điềm kiên cường đứng dậy, sau này hai người bọn họ đã không còn liên quan gì với nhau nữa rồi.
Ở trong phòng, An Triết Hàn bực bội vò tóc, nhớ đến ánh mắt lạnh nhạt vừa rồi của cô anh càng khó chịu, bắt đầu đập phá đồ trong phòng. Cái mền trên giường bị anh ném ra xa, lộ ra một vết máu đỏ chói mắt trên ga giường. Cả người An Triết Hàn đứng hình, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vết máu đó. Vết máu đó không thể nào là của anh, vậy chỉ có thể là của Điềm Điềm. Nói như vậy tối qua đều là lần đầu tiên của hai người bọn họ. Đáy lòng của An Triết Hàn bỗng nhiên toát ra một niềm vui không tên. Nhưng niềm vui lập tức bị dập tắt, vậy những lời nói khi nãy của anh và cô..... Chết tiệt! An Triết Hàn thật muốn đấm cho mình một đấm, tại sao anh lại nói những lời tàn nhẫn với cô như thế! Anh vội chạy ra cửa đuổi theo cô, nhưng ngoài cửa và trên hành lang sớm đã không còn bóng dáng của Vũ Điềm Điềm.
Tại một nơi nào đó của nước Pháp
Một người đàn ông trung niên ngồi giữa căn phòng ngắm nhìn màn hình lớn trước mặt. Người đàn ông được coi là trung niên nhưng nhìn dáng vẻ bề ngoài của ông ta không hề lớn, cả người mặc bộ đồ màu trắng giống như các nhà nghiên cứu. Bất ngờ ở chỗ toàn bộ căn phòng đều gắn hình của Mẫn Nguyệt, từ nhỏ đến lớn, tất cả khoảnh khắc đều được ghi lại. Trên màn hình lớn còn đang chiếu đoạn video quay lén của cô.
"Cốc, cốc" Một người đàn ông khác gõ cửa xong thì thận trọng bước vào, cung kính cúi đầu với người đàn ông trung niên kia.
"Chủ nhân, người đó báo tin, kế hoạch đang tiến hành rất thuận lợi."
Người đàn ông trung niên rất hài lòng với báo cáo này, khóe môi cong lên. "Vậy tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch, thêm một chút kích thích cho bọn họ."
"Dạ, chủ nhân!" Người kia cúi đầu một cái rồi đi ra ngoài, để lại một mình người đàn ông trung niên tiếp tục ở trong phòng.
Ông ta đột nhiên đứng lên, vuốt ve gương mặt của Mẫn Nguyệt trên màn hình lớn. "Công chúa nhỏ, sớm muộn gì cô cũng sẽ quay về bên tôi. Mười lăm năm trước tôi đã để cho cô chạy thoát được, nhưng lần này tuyệt đối sẽ không như vậy. Công chúa nhỏ, cô là của tôi, ai cũng không có tư cách đoạt lấy cô từ trong tay tôi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]