Chương trước
Chương sau
"Tôi lại bị tên Tống Tử Dương đáng ghét đó truy đuổi, chết tiệt!" Tiêu Anh Kỳ đấm mạnh lên vô lăng một cái, miệng liên tục mắng chửi.

Trên mặt mỗi người trong phòng đều lộ ra biểu cảm quả nhiên là vậy. Hai người Tiêu Anh Kỳ và Tống Tử Dương này như là oan gia kiếp trước, không lúc nào là buông tha nhau.

Tống Tử Dương là con lai, trong người mang hai dòng máu giữa Trung và Anh. Anh ta sinh ra trong một gia tộc lớn, có dòng dõi thế gia, nhưng không ai ngờ anh ta lại chọn vào FBI. Hơn nữa còn thăng chức rất nhanh, hiện tại đã là đội trưởng của FBI.

Nói đến Tống Tử Dương và Tiêu Anh Kỳ thì hai năm trước, Tống Tử Dương đã kết thù với Tiêu Anh Kỳ. Khi đó Tống Tử Dương nhận nhiệm vụ bảo vệ một quan chức cấp cao khỏi sự truy sát của giới hắc đạo. Trùng hợp, đó cũng là đối tượng của nhiệm vụ mà Tiêu Anh Kỳ nhận được. Kết quả là dưới sự bảo vệ của Tống Tử Dương mà Tiêu Anh Kỳ vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách mĩ mãn. Tống Tử Dương coi đó là sự sỉ nhục lớn nhất của mình, vì thế xem Tiêu Anh Kỳ là kẻ thù. Từ đó về sau, anh ta luôn nhắm vào tổ chức J, hay nói đúng hơn là nhắm vào Tiêu Anh Kỳ. Chỉ cần Tiêu Anh Kỳ xuất hiện ở đâu thì Tống Tử Dương lại đuổi theo tới đó. Hai người họ, chạy rồi đuổi, đuổi rồi chạy, cứ như thế một vòng tuần hoàn.

Tuy Tống Tử Dương lúc nào cũng đuổi bắt Tiêu Anh Kỳ cho bằng được nhưng chưa bao giờ làm ra việc bất lợi với tổ chức J. Nên Mẫn Nguyệt không coi đó là chuyện quan trọng nhưng với Tiêu Anh Kỳ thì lại là một phiền phức lớn.

Lâm An Nhiên mang theo vài phần kinh ngạc hỏi: "Làm sao anh lại gặp được anh ta vậy?"

Tiêu Anh Kỳ vừa lái xe vừa nghiến răng nói: "Ai mà biết tôi xui xẻo như vậy, khi giết tên phó Thị trưởng kia thì trùng hợp đụng mặt Tống Tử Dương ở đó. Xem ra hôm nay tôi ra ngoài không xem lịch kĩ càng rồi."

An Triết Hàn dựa lưng vào ghế, giọng điệu vui sướng khi người gặp họa. "Tống Tử Dương kiên trì thật, đuổi theo cậu tới tận đây."

Đến Mẫn Nguyệt cũng gật đầu tán thành, cô thật khâm phục tính kiên trì đó của đội trưởng Tống. Chỉ là cô thật nghi ngờ, làm đội trưởng của FBI rảnh rỗi vậy à? Nếu không sao anh ta lại có thời gian đuổi theo Tiêu Anh Kỳ lâu như vậy?

"Có khi nào anh ta thích Anh Kỳ rồi không?" Hàn Viên Viên bắt chéo chân, một tay đùa giỡn tóc, mở miệng trêu chọc Tiêu Anh Kỳ.

"Phụt!" Cả ba người còn lại đều không nhịn được mà bật cười, Hàn Viên Viên này, cô luôn luôn nói chuyện thú vị như vậy. Tổng Tử Dương thích Tiêu Anh Kỳ? Haha, rất có khả năng nha!

Tiêu Anh Kỳ đen mặt, gầm nhẹ một tiếng: "Này, đừng giỡn nữa có được không, mau giúp tôi đi!"

Mẫn Nguyệt cong nhẹ khóe môi, ngón tay gõ từng nhịp trên mặt bàn: "Tới ngã ba phía trước quẹo phải, đi thêm một trăm mét chính là một công trường bỏ hoang, xung quang toàn là đất cát. Không cần tôi nói anh cũng biết phải làm sao để cắt đuôi bọn họ chứ?"

Tiêu Anh Kỳ nhếch miệng: "Hiểu rồi!"

Tiêu Anh Kỳ đánh tay lái, tới công trường mà Mẫn Nguyệt nói, sau đó quay xe lại đối diện với hơn mười chiếc xe phía sau.

Đoàn xe truy đuổi anh rất nhanh đã theo tới, dẫn đầu là chiếc xe của Tống Tử Dương. Anh ta ngồi trong xe, ngũ quan tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Mái tóc vàng lấp lánh cùng với đôi mắt xanh đã thể hiện rõ anh ta là con lai. Tống Tử Dương một tay cầm vô lăng, một tay chống lên cửa sổ xe, trầm thấp nói: "Xem lần này anh trốn được đi đâu!"

Tình hình này với Tiêu Anh Kỳ quả thật không tốt. Sau lưng anh là công trường đang xây nửa chừng, trước mặt lại bị mười chiếc xe chặn lại. Đối với người khác có lẽ không thể nào thoát được, nhưng với Tiêu Anh Kỳ thì khác.

Hàn Viên Viên và Lâm An Nhiên rất lo lắng, không hiểu nhìn Mẫn Nguyệt. "Queen, sao cậu lại chỉ Anh Kỳ vào công trường đó?"

Đến cả An Triết Hàn cũng nghi hoặc.

Mẫn Nguyệt chỉ trả lời lại bằng một nụ cười đầy thâm ý.

Mẫn Nguyệt hiểu rất rõ kỹ năng lái xe của Tiêu Anh Kỳ giỏi như thế nào, dù sao anh cũng là người dạy cô lái xe. Lần này, anh nhất định thoát được!

Quả nhiên.....

Tiêu Anh Kỳ khiêu khích nhìn Tống Tử Dương một cái, sau đó vặn ga, chiếc xe quay một vòng tròn. Tiêu Anh Kỳ lặp lại hành động đó, một vòng lại cứ một vòng. Xung quanh bụi cát bay mù mịt, hoàn toàn không nhìn thấy gì, tiếng động cơ xe như đang gào thét. Những người lái xe đuổi theo vì thế mà ho sặc sụa, mắt không dám mở ra, có người nhanh tay đóng cửa xe lại. Tiêu Anh Kỳ lợi dụng lúc đó mà lái xe đi qua chỗ trống nằm giữa hai chiếc xe, thuận lợi phóng ra ngoài mà không ai hay biết.

Anh vẫy vẫy tay với đám người đằng sau vẫn còn đang chìm trong đám bụi, còn làm một nụ hôn gió. "Tạm biệt!"

"Oa, Tiêu Anh Kỳ, anh thật soái a!" Hàn Viên Viên đứng bật dậy, vỗ tay ngưỡng mộ.

"Kỹ năng lái xe lại tăng thêm rồi!" Lâm An Nhiên chép miệng cảm thán. Có thể sau khi xoay nhiều vòng như vậy mà vẫn vững vàng chạy qua được khe hở nhỏ giữa hai chiếc xe trong trường hợp bị khói bụi che mắt đó thì không phải dễ.

"Không tệ!" An Triết Hàn cũng không nhịn được mà khen một câu.

Nhưng mà Tiêu Anh Kỳ không vui vẻ được bao lâu thì phát hiện vẫn có người đuổi theo mình. Qua gương chiếu hậu, anh thấy rõ gương mặt người đằng sau chính là Tống Tử Dương. Nhanh như vậy đã theo kịp rồi?

"Tên Tống Tử Dương này dai thật, cứ như âm hồn bất tán đuổi theo tôi không chịu tha!"

Hai chiếc xe trên đường cao tốc đều dùng tốc độ cao nhất để rượt đuổi nhau. Tiêu Anh Kỳ nhiều lần nghĩ cách bỏ lại Tống Tử Dương đều không được.

Mẫn Nguyệt nhíu mày, Tống Tử Dương này lái xe cũng rất giỏi, lần này xem ra Tiêu Anh Kỳ gặp rắc rối thật rồi. Cô nhìn chuyển động của hai người đó trên bản đồ, cố gắng nghĩ cách giúp Tiêu Anh Kỳ chạy trốn.

"Anh Kỳ, hơn năm phút nữa là đến khu trung tâm thành phố. Giờ này là giờ cao điểm, nơi đó rất nhiều người, anh bỏ lại xe, hòa vào đám đông đi."

"Không được, hiện tại Tống Tử Dương cách tôi quá gần, tôi không có cách nào bỏ xe được."

Mẫn Nguyệt cắn môi, quan sát bản đồ một lần nữa, cô cười nhẹ, có cách rồi.

"Hơn hai trăm mét phía trước có đèn giao thông, anh hãy tăng tốc hết cỡ đi. Còn tôi sẽ thâm nhập vào hệ thống đèn giao thông, cố gắng chặn Tống Tử Dương lại."

"Được, nhờ cô, Queen!"

Mẫn Nguyệt liếc mắt sang An Triết Hàn, anh lập tức đẩy máy tính qua cho cô. Mẫn Nguyệt nhanh chóng làm việc, xâm nhập vào hệ thống đèn giao thông đối với cô là rất dễ dàng.

Tiêu Anh Kỳ thấy cột đèn giao thông phía trước lập tức nhấn ga vọt lên. Tống Tử Dương cũng định nhấn ga đuổi theo nhưng đột nhiên đèn đỏ, người đi bộ đều đua nhau đi qua đường. Anh ta không còn cách nào khác đành phải dừng lại.

Tống Tử Dương nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Tiêu Anh Kỳ dần mất hút nghiến răng nói: "Đừng nghĩ anh sẽ thoát được tôi!"

Đến khi Tống Tử Dương đuổi kịp tới nơi thì chỉ còn thấy chiếc xe của Tiêu Anh Kỳ nằm ở đó. Anh ta tức giận tìm kiếm xung quanh. Lúc đó một cô gái đội nón đi ngang qua anh ta, Tống Tử Dương nheo mắt nhìn theo. Anh ta như đang suy nghĩ gì đó, nhưng rốt cuộc lại lắc đầu xoay người đi tiếp tục tìm. Cô gái vừa rồi chính là Tiêu Anh Kỳ hóa trang, anh quay đầu nhìn bóng lưng của Tống Tử Dương nhếch mép cười một cái, rồi kéo thấp mũ xuống đi tiếp.

"Chết tiệt! Lại để anh ta trốn rồi!" Tống Tử Dương đá một cú vào thân xe, bực bội vò tóc.

"Đội trưởng, có cần tiếp tục truy bắt Tiêu Anh Kỳ nữa không?" Qua tai nghe nhỏ gắn bên tai, cấp dưới đang hỏi ý kiến của Tống Tử Dương.

"Không cần, rút lui đi."

"Tiêu Anh Kỳ, lúc anh giả gái cũng rất đẹp đó!" Hàn Viên Viên ôm bụng cười lớn, không để cho Tiêu Anh Kỳ một chút mặt mũi. Đúng thật là vậy, khuôn mặt bình thường của Tiêu Anh Kỳ vốn rất mị hoặc, đẹp hơn cả con gái. Bây giờ mặc đồ con gái thì vô cùng phù hợp.

"Câm miệng!" Tiêu Anh Kỳ quát lớn, nếu không phải vì tên Tống Tử Dương đó anh cũng không phải giả gái. Càng nghĩ Tiêu Anh Kỳ càng thấy tức, Tống Tử Dương tốt nhất anh đừng để lọt vào tay tôi, nếu không anh nhất định sẽ chết rất thảm!

"Tôi đã chuẩn bị xe đến rước anh rồi, cố chờ một chút!"

Mẫn Nguyệt đứng dậy phủi phủi áo, cầm hộp cơm muốn đi. "Việc còn lại mọi người tự giải quyết đi!"

An Triết Hàn lập tức hỏi: "Cô đi đâu vậy?"

Mẫn Nguyệt có hơi bất ngờ khi An Triết Hàn hỏi cô, bình thường anh rất ít quan tâm đến mấy việc này. Mẫn Nguyệt lắc lắc hộp cơm trên tay cười nói: "Đến công ty cùng ăn cơm với Âu Thần."

"Tôi đi với cô." Lời này An Triết Hàn tự động thốt ra, không quan tâm nó có vấn đề gì. Sau đó anh mới nhận thấy có phần không ổn, ho khan một tiếng: "Tôi thuận tiện đến tìm Vũ Hiên."

Mẫn Nguyệt kì quái nhìn anh, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý. "Được."

Hàn Viên Viên và Lâm An Nhiên hai người nhìn nhau, cùng thở dài một cái.

Trong văn phòng Tổng giám đốc công ty Âu Thần

"Lão đại, anh thật sự muốn đưa quyền quản lý khu vực đó ở châu Âu cho Lâm Quân sao?"

"Ừ!"

"Lão đại!"

"Dạo này chính phủ đang muốn làm giảm bớt thế lực của một số gia tộc, khu vực đó trùng hợp là đích ngắm của chúng."

"Lão đại, anh nói vậy có nghĩa là....."

"Dù Lâm Quân có chiếm được nơi đó thì ông ta cũng không lấy được lợi ích gì."

Hai mắt Vũ Hiên tỏa sáng, lão đại thật thông minh mà.

"Lão đại, vậy tại sao chúng ta không trực tiếp trở mặt với ông ta?"

"Không được...... Ít nhất hiện tại, là không được!" Anh phải nghĩ cách làm thế nào để bảo bối được an toàn. Khi cô biết được sự thật thì sẽ đau khổ đến nhường nào, vậy có phải bây giờ nên để cô rời xa anh không? Như vậy ít ra khi cô biết được tất cả thì không phải khó chịu. Âu Thần đứng bên cửa sổ sát đất cúi đầu suy nghĩ, anh phải làm sao đây mới có thể bảo vệ cô đây?

Vũ Hiên yên lặng đi ra ngoài, gặp người ngoài cửa anh liền đứng hình. Điện thoại nội bộ trong phòng làm việc Âu Thần vang lên: "Lão đại, cô Hạ muốn gặp anh."

"Cô Hạ?"

"Khụ, chính là Hạ Linh Lung."

Nam Cung Âu Thần hơi nhíu mày, phiền não bóp trán. "Nói với cô ấy là tôi đang bận việc, không muốn gặp."

"Nhưng mà lão đại, cô ấy có chuyện muốn nói với anh, là.....chuyện liên quan tới Mẫn Nguyệt!"

Mặt Âu Thần lập tức biến sắc, âm u lạnh lẽo. "Cho cô ấy vào!"

Ngay sau đó Hạ Linh Lung mỉm cười bước vào phòng làm việc, dịu dàng nói: "Anh đang bận sao?"

Âu Thần ngồi sau bàn làm việc, tay đặt trên đầu gối, không dây dưa dài dòng mà vào thẳng vấn đề.

"Linh Lung, em đến đây là có chuyện gì muốn nói với anh?"

Cùng lúc đó.......

An Triết Hàn lái xe vào tầng hầm, ngồi bên cạnh anh là Mẫn Nguyệt. Hai người nhanh chóng xuống xe, đi vào công ty. Đối với công ty thì Mẫn Nguyệt rất quen thuộc, mọi nhân viên đều xem cô như khách quý. Nên Mẫn Nguyệt một đường đi vào rất thuận lợi, không bị ai ngăn cản.

"Ting" Thang máy mở ra, Mẫn Nguyệt xách hộp cơm cùng An Triết Hàn đi bên cạnh đang định tiến vào phòng Tổng giám đốc. Có điều chưa gặp được Âu Thần thì cô đã bị chặn lại.

Vũ Hiên cười cười: "Mẫn Nguyệt, sao hôm nay cô lại tới đây vậy? An Triết Hàn, cậu cũng đến à?" Trong lòng anh không ngừng gào thét, có cần chọn thời gian chuẩn như vậy không! Hiện tại trong phòng làm việc là......

"Tôi đến ăn cơm cùng với Thần." Mẫn Nguyệt vòng qua Vũ Hiên định đi vào phòng.

Vũ Hiên hốt hoảng, vội chặn trước cửa phòng. "Cái đó...... Hiện giờ lão đại đang đi họp, không có ở đây, hay là cô về trước đi."

Mẫn Nguyệt nghi ngờ nhìn về phía cánh cửa, bây giờ là thời gian nghỉ trưa, Thần cũng đi họp sao? Hơn nữa, sao hôm nay cô lại thấy Vũ Hiên rất lạ.

Cả An Triết Hàn cũng như vậy, anh đang dùng cặp mắt như tia laze quét Vũ Hiên từ trên xuống dưới.

Dưới hai ánh mắt soi mói của Mẫn Nguyệt và An Triết Hàn, Vũ Hiên chảy mồ hôi lạnh, hai chân muốn nhũn ra. Quả thật anh không thích hợp để nói dối mà!

Cũng may, Mẫn Nguyệt buông tha cho anh: "Vậy tôi về trước, lát nữa anh ấy họp xong thì nhắc anh ấy ăn cơm đầy đủ."

Vũ Hiên vừa định thở phào nhẹ nhõm thì trong phòng liền truyền ra một âm thanh.

"Anh Âu Thần......"

Bước chân của Mẫn Nguyệt lập tức dừng lại, sắc mặt hơi thay đổi. Bởi vì cô nhận ra được giọng nói kia, đó là Hạ Linh Lung. Nói như vậy, Âu Thần và Hạ Linh Lung đang ở trong đó?

Mẫn Nguyệt dứt khoát quay lại, muốn làm rõ chuyện này.

"Mẫn Nguyệt à, cô, cô bình tĩnh một chút, đừng manh động!" Vũ Hiên sống chết chặn Mẫn Nguyệt lại, không để cho cô vào.

Ánh mắt lạnh lẽo của Mẫn Nguyệt lướt qua Vũ Hiên khiến cho anh ta thoáng run lên. "Tránh ra!"

An Triết Hàn thấy tình hình không ổn, vội kéo tay Mẫn Nguyệt.

"Bình tĩnh!"

"Tôi rất bình tĩnh, hai người không thấy sao?" Mẫn Nguyệt nhướng mày, giọng điệu nói chuyện như bình thường. Nhìn cô đúng là không có gì khác lạ, cũng không có điểm nào là tức giận. Nhưng như vậy, Vũ Hiên càng lo lắng hơn, sợ rằng đây chỉ là bình yên trước cơn bão lớn.

Vũ Hiên không còn cách nào khác, đành phải nhẹ nhàng lui ra.

Mẫn Nguyệt bước từng bước tới gần cánh cửa, sự bất an trong lòng càng ngày càng lớn, có một dự cảm không tốt.

Ngay lúc tay cô đặt lên nắm cửa thì đã nghe thấy được âm thanh bên trong.

"Em biết năm đó em bỏ đi là lỗi của em, nhưng anh không cần dùng Mẫn Nguyệt để trừng phạt em được không? Mọi người đều có thể nhận ra cô ấy có rất nhiều điểm giống em, cô ấy vốn là thế thân của em mà thôi. Anh vẫn còn yêu em phải không, nên mới dùng Mẫn Nguyệt để chọc tức em. Anh Âu Thần, anh đừng giận nữa, bởi vì em vẫn còn yêu anh, rất yêu, rất yêu......"

"Cạch" Hộp cơm mà Mẫn Nguyệt mang theo rơi xuống đất, khoảnh khắc cô mở cửa ra đập vào mắt chính là hình ảnh Thần và Hạ Linh Lung đang ôm nhau.

Vũ Hiên và An Triết Hàn đứng sau lưng cô cũng bị tình cảnh trước mắt dọa cho sợ.

Mẫn Nguyệt đứng đó dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn hai người, không có giận dữ, không có khóc lóc như trong tưởng tượng. Hạ Linh Lung như bị hoảng sợ, còn rất kinh ngạc khi thấy cô. Sau đó Hạ Linh Lung vội buông Âu Thần ra, "Mẫn Nguyệt....... sao cô lại ở đây?"

Sau đó cô ta chạy đến cầm tay Mẫn Nguyệt, giọng nói có phần áy này cùng đáng thương. "Chuyện vừa rồi, cô nghe thấy hết rồi sao? Mẫn Nguyệt, tôi xin lỗi, tôi cũng không còn cách nào khác, tôi rất yêu anh Âu Thần. Tôi biết anh Âu Thần làm như vậy là sẽ tổn thương cô, chúng tôi rất có lỗi với cô. Nhưng mà tình cảm của chúng tôi là từ nhỏ đã có rồi, tôi không bỏ được anh ấy. Cho nên, Mẫn Nguyệt, xin cô hãy tha thứ cho chúng tôi, đồng thời hãy tác thành cho tôi đi!"

Mẫn Nguyệt hờ hững nhìn Hạ Linh Lung nói tất cả, khuôn mặt không hề có biến hóa. Cô giật tay ra, ánh mắt hướng về người nãy giờ im lặng không nói tiếng nào.

"Anh không có gì muốn giải thích với em sao?"

Âu Thần nhìn thẳng vào mắt cô, trong đó ẩn chứa sự hy vọng cùng tin tưởng. Dường như chỉ cần anh giải thích thì cô sẽ tin tưởng và bỏ qua tất cả. Nhưng mà......

"Không có!" Ngắn gọn, dứt khoát, nhưng cũng......vô tình.

Thần chưa bao giờ đối xử với cô lạnh nhạt, thờ ơ như vậy. Lúc đó Mẫn Nguyệt cảm thấy trong người mình có gì đó vỡ vụn, trái tim rất đau. Nhưng cô không muốn để người khác thấy bản thân mình yếu đuối. Đúng vậy, dựa vào gì chứ? Cô cũng có tự tôn của cô!

Mẫn Nguyệt cười tự giễu: "Ha, thế thân? Xem ra thế thân như tôi làm vẫn không thành công lắm. Tôi đã cản trở hai người rồi, cứ tự nhiên đi. À phải rồi, quên chúc hai người hạnh phúc." Câu cuối cùng Mẫn Nguyệt còn cố ý nhấn mạnh. Đôi mắt trong suốt lạnh lùng nhìn vào Âu Thần và Hạ Linh Lung như người xa lạ. Không có tức giận cũng không làm ra vẻ uất ức càng làm cho thấy cô không đặt những lời nói của Hạ Linh Lung vào mắt. Thậm chí còn có một chút khinh thường. Nói xong Mẫn Nguyệt liền bỏ đi, để lại cho những người khác một bóng lưng kiên cường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.