Mẫn Nguyệt nhìn đám nhện nằm ngổn ngang dưới đất thì nhíu mày: "Chúng ta mau đi thôi, số thuốc mê này không có tác dụng được lâu, rất nhanh bọn chúng sẽ tỉnh lại."
Mẫn Nguyệt đang nắm tay Nam Cung Âu Thần thì đột nhiên thấy trống rỗng. Cô giật mình quay lại thì thấy sắc mặt anh trắng bệch chống một gối xuống đất.
Mẫn Nguyệt hốt hoảng ngồi xuống trước mặt anh lo lắng hỏi: "Thần, anh làm sao vậy?" Cô cảm thấy lòng bàn tay mình ẩm ướt, cô run run mở bàn tay thì thấy một màu đỏ chói mắt. Mẫn Nguyệt xé rách áo chỗ vai anh, cô liền thấy anh bị thương, hơn nữa phần thịt xung quanh đã dần chuyển thành màu đen.
Trong lúc đó đột nhiên thần sắc của Tiểu Hi có chút kì lạ.
"Thần, anh bị thương?" Mẫn Nguyệt run run hỏi, trong lòng tràn ngập sợ hãi cùng khẩn trương.
"Chỉ là sơ ý một chút, anh không sao!" Nam Cung Âu Thần vẫn bình tĩnh trả lời Mẫn Nguyệt, cố tỏ ra bản thân không sao để cô đừng lo lắng. Nhưng sắc mặt trắng bệch đã hoàn toàn bán đứng anh.
Mẫn Nguyệt cảm thấy như lồng ngực hít thở vô cùng khó khăn, rất đau lòng. Thần một lần nữa vì cô mà bị thương, nhưng mà bản thân lại làm như không có gì để cô không lo lắng. Đồ ngốc, làm sao cô không lo lắng cho anh được chứ? Dù là quá khứ hay hiện tại, cô đều vô dụng như vậy. Luôn để cho anh cứu cô, bản thân lại không thể bảo vệ cho anh.
Mẫn Nguyệt kìm chế tâm tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-cung-chieu-em/3225254/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.