Nam Cung Âu Thần dẫn Mẫn Nguyệt đến một nhà hàng Pháp nổi tiếng, vìcô rất thích ăn món Pháp. Hai người chọn một chỗ yên tĩnh gần cửa sổngồi xuống. Nam Cung Âu Thần để cho Mẫn Nguyệt chọn thực đơn trước, côtheo thói quen chọn những món mà anh thích ăn. Đến lượt Nam Cung ÂuThần, anh lại gọi những món mà cô thích ăn. Ban đầu Mẫn Nguyệt thấy cũng không có gì lạ, nhìn một lúc sau cô cảm thấy có vấn đề rất lớn. Bởi vìThần gọi rất nhiều món a, cô và anh chỉ có hai người mà anh gọi gần mười món. Mẫn Nguyệt giơ tay đè lên thực đơn, ngăn cản Nam Cung Âu Thần gọimón tiếp.
”Anh gọi nhiều quá rồi, chẳng phải chỉ có hai chúng ta ăn thôi sao?” Không lẽ còn có khách đến mà cô không biết?
Nam Cung Âu Thần nhìn cô cười nhẹ, bình tĩnh trả lời: “Những món này là anh gọi cho em mà.”
Đồng loạt ánh mắt quái dị của những người khách gần đó đều hướng về MẫnNguyệt. Ngay cả cô phục vụ cũng nhìn Mẫn Nguyệt một cách kì quái, sau đó đánh giá cô từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ: Cô gái xinh đẹpnày nhìn ốm như vậy, thì ra lại có thể ăn nhiều đến thế!
Mẫn Nguyệt đương nhiên biết mọi người xung quanh đang nhìn mình với suynghĩ như thế nào, cô giành lấy thực đơn từ trong tay Nam Cung Âu Thần.Mặt đỏ lên vì xấu hổ nói: “Em đâu có ăn nhiều đến thế!”
Mẫn Nguyệt cầm thực đơn đưa cho cô phục vụ, nở nụ cười tiêu chuẩn: “Cô à,xin lỗi, tôi chỉ lấy một nửa số món anh ấy vừa gọi thôi.”
Nam Cung Âu Thần đen mặt, cô phục vụ nhìn sắc mặt anh ngày càng khó coicũng cảm thấy rất khó xử. Nam Cung Âu Thần phất tay: “Không cần, cứ mang những món tôi gọi lên đi. Cô có thể đi được rồi!”
Cô phục vụ kia thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi tình thế này rồi, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi tầm mắt của NamCung Âu Thần và Mẫn Nguyệt.
Mẫn Nguyệtđối với hành động này của Nam Cung Âu Thần có chút bất mãn, môi hồng nhỏ nhắn chu lên, giả vờ giận dỗi nói: “Kêu nhiều đồ ăn như vậy, anh muốnnuôi em thành heo sao?”
Nam Cung Âu Thần ngược lại không hề phủ nhận mà còn thẳng thắn trả lời: “Ừ.”
Mẫn Nguyệt trợn mắt nhìn anh, không tin nổi Thần lại nói như thế. “Hừ, nếunhư sau này em trở thành heo, không ai chịu lấy. Đến lúc đó, em sẽ bắtanh chịu trách nhiệm!”
Trong mắt Nam Cung Âu Thần xẹt qua một tia sáng rồi rất nhanh biến mất. Khuôn mặt lạnhlùng bỗng trở nên nhu hòa, giọng nói trầm ấm đầy mê người: “Được, anhchịu trách nhiệm. Không cần lấy ai khác, anh nuôi em cả đời.”
Nam Cung Âu Thần vừa nói vừa vươn tay vén sợi tóc rũ xuống của Mẫn Nguyệtra sau. Động tác vô cùng dịu dàng, ánh mắt cưng chiều, giờ phút này aicũng không tránh khỏi việc bị mê hoặc bởi người đàn ông tuyệt mỹ này.Ngay cả Mẫn Nguyệt cũng nhìn anh ngây người, trái tim nhỏ bé bỗng nhiênđập loạn lên. Đây rõ ràng chỉ là một câu nói đùa bình thường, tại sao cô lại cảm thấy Thần có ý khác?
Nam CungÂu Thần thu hồi tất cả động tác, giả vờ như không có chuyện gì: “Nếu em không ăn hết thì ăn mỗi món một ít cũng được. Em quá gầy, cần phải ănnhiều một chút!”
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của anh, Mẫn Nguyệt cho là cô nghĩ nhiều rồi. Vừa rồi chỉ là nóiđùa thôi, làm sao có ý gì khác chứ! Nhưng mà, ăn mỗi món một ít, khôngcần ăn hết? Nam Cung Âu Thần, cho dù anh có rất nhiều tiền cũng khôngcần lãng phí như thế. Hơn nữa, anh nói cô gầy, cô gầy chỗ nào chứ! Thânhình của cô chính là tiêu chuẩn đó. Trong lúc Mẫn Nguyệt đang tỉ mỉ đánh giá thân thể mình thì nghe giọng nói quen thuộc từ đằng sau.
”Mẫn Nguyệt!”
Mẫn Nguyệt cùng Nam Cung Âu Thần đồng thời ngước mặt lên, sau đó đầy kinh ngạc. Mẫn Nguyệt vui vẻ kêu lên: “Anh Vĩ Đình!”
Sau lưng Mẫn Nguyệt, Lạc Vĩ Đình đang từ từ bước tới. Phong cách hoàng tửtao nhã vẫn không thay đổi, chỉ có điều đi bên cạnh anh còn có một côgái khác.
Mẫn Nguyệt lập tức chú ý tớicô gái này, xinh đẹp, thanh thoát, trên người tràn đầy khí chất quý tộc. Nhưng điều khiến Mẫn Nguyệt chú ý không phải ở những điểm đó, mà là đôi mắt của cô, nó rất đẹp, nhưng lại ẩn chứa trong đó một chút ưu thươngnhàn nhạt. Dù vậy trên gương mặt của cô vẫn luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng,khiến người khác không nhịn được mà muốn thân thiết. Ngay từ lần đầu gặp mặt, không hiểu sao Mẫn Nguyệt lại cảm thấy rất thích cô gái này, cô ấy cho cô một cảm giác rất gần gũi. Hơn nữa, cô cảm thấy hình như cô đãtừng gặp cô gái này ở đâu rồi, chỉ là nhất thời không nhớ ra.
Cô gái kia đương nhiên biết ánh mắt tò mò đầy hiều kì của Mẫn Nguyệt đangđánh giá bản thân. Cô cũng không để ý, mặc cho Mẫn Nguyệt tiếp tục nhìn. Chỉ là lúc nghe Lạc Vĩ Đình gọi tên Mẫn Nguyệt thì trong nháy mắt cảngười đều chấn động, ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ. Nhưng rất nhanh cô lại trở về dáng vẻ bình thường.
Mẫn Nguyệt cũng biết bản thân nhìn người ta một lúc lâu, có chút bất lịch sự nên liền chuyển tầm mắt sang Lạc Vĩ Đình.
”Anh cũng đến đây ăn cơm sao? Thật trùng hợp!”
Lạc Vĩ Đình cũng cười đáp lại: “Phải, đúng là rất trùng hợp. Không ngờ em và tổng giám đốc Nam Cung lại ở đây.”
Lạc Vĩ Đình bước đến trước mặt Nam Cung Âu Thần, vươn tay ra trước mặt anh: “Lần trước có chút thất lễ rồi, mong tổng giám đốc Nam Cung không để ý. Chúng ta vẫn chưa có dịp giới thiệu chính thức, chào anh, tôi là Lạc Vĩ Đình, tổng giám đốc Lạc thị, cũng là bạn thời đại học của Mẫn Nguyệt.”
Lạc Vĩ Đình còn đặc biệt nhấn mạnh “bạn thời đại học của Mẫn Nguyệt”, trênmặt vẫn là nụ cười lễ độ. Nam Cung Âu Thần nhíu mày một chút, khóe miệng khẽ cong lên, cũng bắt tay với Lạc Vĩ Đình. “Chào tổng giám đốc Lạc!”
Hai người ngoài mặt giống như không có gì, nhưng thật ra trong lòng lạiđang sóng ngầm mãnh liệt, tia lửa điện bắn ra khắp nơi. Lạc Vĩ Đình cùng Nam Cung Âu Thần âm thầm so tài, hai bàn tay bóp chặt lại với nhau.
Mẫn Nguyệt nhìn hai người đàn ông đang nắm tay kia thật không hiểu nổi tạisao: Hai người bọn họ làm sao vậy? Chẳng phải chỉ là bắt tay chào hỏibình thường thôi sao? Cô gái đứng bên cạnh cô vẫn không có biểu cảm gì,chỉ là mày đẹp nhíu lại, có phần lo lắng cho Lạc Vĩ Đình.
Sức của Lạc Vĩ Đình vốn không mạnh bằng Nam Cung Âu Thần, mặt đã dần trắngbệch, nhưng Nam Cung Âu Thần vẫn rất thản nhiên như không có chuyện gì.Đến lúc Mẫn Nguyệt còn đang nghĩ không biết hai người họ còn nắm tay đến bao giờ thì điện thoại của Nam Cung Âu Thần đột nhiên reo lên. Haingười lập tức buông tay ra, Nam Cung Âu Thần chỉ nói một câu: “Tôi rangoài nghe điện thoại.” Sau đó đã thấy anh cầm điện thoại vội bước rangoài.
Mẫn Nguyệt cảm thấy không khí hiện tại có phần lúng túng nên tinh ý tìm chủ đề nói chuyện:“Anh Vĩ Đình, cô gái xinh đẹp này là.....?”
Không đợi Lạc Vĩ Đình trả lời, cô gái kia đã tự mình giới thiệu:“ Xin chào, tôi làLạc Giao Giao, con gái nuôi của nhà họ Lạc, cũng là em gái trên danhnghĩa của anh Đình.”
Mẫn Nguyệt ngạcnhiên một chút, thì ra đó là lý do tại sao cô lại cảm thấy rất gần gũivới Lạc Giao Giao, bởi vì hai người họ có hoàn cảnh rất giống nhau. MẫnNguyệt cười nhẹ với Lạc Giao Giao, rất tự nhiên giới thiệu bản thân:“Xin chào, tôi là Nam Cung Mẫn Nguyệt. Chúng ta rất giống nhau, đều làđược nhận nuôi.”
Lạc Giao Giao ngạc nhiên một chút, không ngờ Mẫn Nguyệt sẽ nói như vậy, bất giác cô nở nụ cườithân thiện với Mẫn Nguyệt. “Vậy chỉ có thể nói chúng ta rất có duyên.”
Lạc Giao Giao thuộc dạng mĩ nhân băng sơn, lạnh lùng. Cô cười rất ít, đa số đều là những nụ cười xã giao. Người có thể khiến Lạc Giao Giao cười một cách chân thật như thế có rất ít, Mẫn Nguyệt cũng là một trong số đó và người còn lại chính là.... Lạc Vĩ Đình.
”Nếu đã tình cờ gặp mặt ở đây vậy chi bằng chúng ta cùng ăn cơm đi. Đúng lúc hôm nay em gọi rất nhiều món.” Thật tốt, cũng may gặp anh Vĩ Đình ởđây, nếu không cô cũng không biết lát nữa phải xử lý đống thức ăn kiasao nữa.
Lạc Vĩ Đình đương nhiên sẽ không khách khí, sảng khoái nhận lời. “Được.”
Lạc Giao Giao cũng không phản đối, yên lặng ngồi xuống bên cạnh Lạc VĩĐình. Mẫn Nguyệt để cho hai người ngồi vào ghế của cô, còn bản thân thìđứng dậy ngồi vào hàng ghế chung với Nam Cung Âu Thần.
Mẫn Nguyệt trò chuyện với Lạc Vĩ Đình cùng Lạc Giao Giao một lúc nhưng vẫnchưa thấy Nam Cung Âu Thần trở về. Trong lòng Mẫn Nguyệt hơi lo lắng một chút, không lẽ xảy ra chuyện gì sao?
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ thì phục vụ đã mang thức ăn lên, cắt đứtsuy nghĩ của cô. Mẫn Nguyệt theo thói quen gắp cà chua trên trên món ăncủa Thần thích để qua một bên. Bởi vì Nam Cung Âu Thần không thích ăn cà chua, nên từ nhỏ, mỗi khi đi ăn với anh, Mẫn Nguyệt đều tự giác gắp càchua để qua một bên cho anh.
Nhìn độngtác của Mẫn Nguyệt làm cho Lạc Vĩ Đình không khỏi nghi hoặc, nên liềnhỏi cô: “Tại sao lại phải để cà chua sang một bên, em không thích ăn à?” Chuyện này không thể nào, lúc trước, khi ở bên Anh, anh đã từng đưa côđi ăn, khi đó anh còn thấy cô ăn cà chua rất vui vẻ, rất thích thú mà.
Mẫn Nguyệt không dừng động tác, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ giải thích với anh một câu: “Thần không thích ăn cà chua!”
Nụ cười trên khuôn mặt của Lạc Vĩ Đình cứng đờ, hai mắt hiện lên nỗi xótxa nồng đậm. Mẫn Nguyệt đang cúi đầu xuống để gắp cà chua nên không hềthấy được biểu cảm này của anh, nhưng Lạc Giao Giao ngồi bên cạnh lạithấy rất rõ, đáy lòng thoáng dâng lên nỗi đau khổ.
Nam Cung Âu Thần gọi điện thoại xong, liền quay vào trong. Từ xa anh đãnhìn thấy Lạc Vĩ Đình cùng cô gái đi bên cạnh của anh ta ngồi vào bàncười nói với Mẫn Nguyệt. Sắc mặt của Nam Cung Âu Thần lập tức trầmxuống, cực kì không vui với việc có người phá đám anh và bảo bối ăn cơm, hơn nữa người này lại là Lạc Vĩ Đình. Nhưng lúc đến gần, thấy được hình ảnh bảo bối vì anh mà đang tỉ mỉ lựa cà chua để sang một bên thì tronglòng Nam Cung Âu Thần cảm thấy vô cùng ấm áp, sự không vui vừa rồi cũnggiảm đi một nửa.
Anh bước nhanh đến ngồi xuống bên cạnh cô, cũng tự động mang dĩa tôm hùm mà cô thích nhất đếntrước mặt mình, bắt đầu công việc lột vỏ tôm. Hai người hai công việckhác nhau, đều chú tâm vào làm, không hề để ý sắc mặt có chút cứng ngắccủa Lạc Vĩ Đình ngồi đối diện. Nam Cung Âu Thần và Mẫn Nguyệt làm xongcùng lúc, rất tự nhiên đổi lại dĩa cho nhau, hai người đều thấy trongmắt đối phương sự vui vẻ.
Lạc Giao Giaonhìn cảnh tượng trước mắt có chút ngưỡng mộ, cô lén nhìn sang Lạc VĩĐình rồi vội thu hồi ánh mắt. Lạc Giao Giao cười khổ, anh sẽ không baogiờ đối xử với cô như vậy.
Mẫn Nguyệtlúc này mới chú ý đến hai người Lạc Vĩ Đình và Lạc Giao Giao vẫn ngồiyên không chịu động đũa. Cô không khỏi cảm thấy kì lạ, nghi hoặc hỏi:“Sao hai người không ăn đi? Đừng khách sáo, bữa ăn hôm nay em mời!”
Lạc Vĩ Đình còn chưa mở miệng thì Nam Cung Âu Thần đã nhét con tôm hùm vừađược lột vỏ xong vào miệng Mẫn Nguyệt. Anh cười cười trêu chọc cô: “Nóimạnh mẽ như vậy, em có nhiều tiền lắm sao?”
Mẫn Nguyệt bắn ánh mắt như muốn ăn thịt người về phía anh, cô cố gắng nhaihết con tôm, sau đó mới mở miệng phản kích: “Ai nói em không có tiền?Đừng coi thường em, số tiền trong tài khoản của em có thể đủ đè chết anh đó.”
”Haha, thật không?”
”Đương nhiên là thật rồi!”
Lạc Vĩ Đình biết tại sao đột nhiên Nam Cung Âu Thần lại đùa giỡn với MẫnNguyệt. Muốn cho cô không để ý đến anh, tuyên bố quyền chiếm hữu cô đãlà của Nam Cung Âu Thần. Nhìn nụ cười vui vẻ của Mẫn Nguyệt khi vui đùavới Nam Cung Âu Thần thì Lạc Vĩ Đình biết anh đã thua rồi, hơn nữa làcòn thua khi vừa bắt đầu. Chỉ là, muốn anh từ bỏ cô? Anh sẽ tuyệt đốikhông bỏ cuộc, Mẫn Nguyệt, anh nhất định sẽ làm cho em yêu anh!
”Tình cảm của hai người quả thật rất tốt, tôi thật sự rất hâm mộ.” Câu nóicủa Lạc Giao Giao đã cắt đứt Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần đùa giỡn.Sau đó Lạc Giao Giao mới phát hiện bản thân đã vô thức nói lên suy nghĩtrong lòng mình, lúng túng cúi đầu xuống gắp thức ăn: “Xin lỗi, tôi chỉnói đùa thôi, hai người đừng để ý.”
Không ai chú ý, lúc này Lạc Vĩ Đình lại vì câu nói vừa rồi của Lạc Giao Giaomà suy nghĩ. Anh nhìn Lạc Giao Giao với vẻ mặt phức tạp, xen lẫn một tia áy náy cùng bất đắc dĩ.
Mẫn Nguyệt cười khúc khích: “Cô quả thật rất đáng yêu, chúng ta làm bạn đi!”
Lạc Giao Giao cùng hai người đàn ông đều kinh ngạc nhìn Mẫn Nguyệt. Chỉ làNam Cung Âu Thần cảm thấy chuyện này cũng không có gì lớn, chỉ cần côvui là được, nên liền không để ý tới, tiếp tục ăn cơm. Lạc Giao Giao cóchút bất ngờ, nhưng sau đó lại thay bằng sự vui vẻ, cô rất thích cô gáitên Mẫn Nguyệt này. Dù sau này rất có thể hai người sẽ có khoảng cáchbởi vì một người khác, thậm chí trở thành kẻ đối địch, nhưng Lạc GiaoGiao cô cũng không muốn bỏ lỡ người bạn này. Khóe môi cô cong cong, nởnụ cười rạng rỡ: “Được.”
Một bữa cơm ngắn ngủi, nhưng mọi người đều mang những suy nghĩ khác nhau. Cho đến khikết thúc, Mẫn Nguyệt còn cùng Lạc Giao Giao trao đổi số điện thoại, hẹnnhau nếu có dịp sẽ cùng đi chơi. Lạc Giao Giao cười tươi như đứa trẻ vừa được kẹo, Mẫn Nguyệt cảm thấy cô gái này thật ra cũng không khó gần,chỉ là không biết cách diễn đạt cảm xúc mà thôi.
Ngày hôm sau, khắp thành phố A lại lan rộng tin tức tập đoàn Âu Thần từ chối hợp tác cùng công ty Dương thị. Công ty Dương thị cũng vì chuyện này mà không kịp xoay vòng vốn, sau đó bị điều tra ra sử dụng nguyên liệu kémchất lượng để sản xuất. Chống đỡ được hai ngày cũng tuyên bố phá sản.Thật ra lúc đầu tình hình của công ty này vốn đã gặp khó khăn, nên muốnmượn chuyện hợp tác cùng công ty Âu Thần để cứu vãn tình thế. Nam CungÂu Thần đương nhiên biết chuyện này, cũng không định hợp tác với Dươngthị, lại trùng hợp có Mẫn Nguyệt làm ngòi nổ, nên dứt khoát kêu Vũ Hiênhủy bỏ kế hoạch hợp tác này. Dương Thành, người đứng đầu Dương thị, chacủa Dương Thi Ý, không ngờ đến phút cuối cùng, kế hoạch lại bị thất bạibởi chính tay con gái mình. Ông ta tức giận quá nên không ngừng đánh đập Dương Thi Ý, khiến cô ta vào bệnh viện. Sau đó, Dương Thành bị tịch thu hết tài sản, lại còn phải đi tù vì sử dụng nguyên liệu trái phép. Sựviệc của Dương thị cũng kết thúc như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]