Về tới Lưu Ly Bảo, Mẫn Nguyệt phải đứng ở cửa kiểm tra xem thân thể mình có mùi gì lạ không mới dám bước vào. Vừa bước vào cửa đã thấy Nam Cung Âu Thần đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, thấy Mẫn Nguyệt, Nam Cung Âu Thần liền nhíu mày gọi cô lại. “Sao lại về trễ như vậy?”
“Em bị lạc đường.” Mẫn Nguyệt nhanh nhẹn trả lời, bộ dáng tuyệt đối không giống người nói dối. “Lạc đường?” Nam Cung Âu Thần rõ ràng không tin tưởng, cô bé này từ nhỏ đã thích đi bộ về nhà không cần tài xế đưa rước, con đường đó cô đã đi hơn ngàn lần, làm sao lại có thể bị lạc đường.
“Có việc cần phải suy nghĩ nên không chú ý, sau đó bản thân đi lạc tới đâu cũng không biết.” Những điều Mẫn Nguyệt nói đương nhiên là sự thật, chỉ là cô không nói tới sự kiện kia thôi.
“Phải suy nghĩ chuyện gì?”
Mẫn Nguyệt lập tức lấy giấy báo trúng tuyển đưa ra trước mặt cho Nam Cung Âu Thần xem. “Em đã trúng tuyển vào đại học Cambridge rồi!” Nam Cung Âu Thần cầm tờ giấy lên xem kĩ, khóe môi nở nụ cười nhẹ, xoa đầu Mẫn Nguyệt. “Giỏi lắm! Vậy sao còn phải suy nghĩ cái gì?”
“Em không muốn xa anh! Nếu như em đồng ý nhập học, sẽ phải đi du học 4 năm đó.”
Trong mắt Nam Cung Âu Thần hiện ra ý cười chói loá, bàn tay vẫn xoa nhẹ mái tóc mềm mượt của Mẫn Nguyệt, cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn trước: “Nếu như thế tại sao lúc đầu lại làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-cung-chieu-em/3225231/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.