Mẫn Nguyệt càng lúc càng ỷ lại vào Nam Cung Âu Thần, Nam Cung Âu Thần cũng rất vui vẻ mà cưng chiều cô bé. Nhưng Mẫn Nguyệt chưa hề ra khỏi Lưu Ly Bảo nửa bước, nên người bên ngoài không ai biết Nam Cung gia mới có thêm một tam tiểu thư. Nhưng không hiểu sao sáng sớm nay khi vừa mới ăn sáng xong Nam Cung Âu Thần đã lôi kéo Mẫn Nguyệt đi ra ngoài.
“Thần ca ca, chúng ta đi đâu vậy?” Ngồi trên chiếc xe Cadillac sang trọng, Mẫn Nguyệt mở to đôi mắt trong veo tràn đầy thắc mắc hỏi Nam Cung Âu Thần. Nhưng đáp lại cô bé chỉ có một câu nói ngắn gọn “Đi gặp một người.”
“Chúng ta đi gặp ai?”
“Ba anh.”
Nam Cung Âu Thần cũng không tiếp tục nói nữa mà nhắm mắt tựa vào ghế sau để lại một mình Mẫn Nguyệt đang ngồi suy nghĩ. Tại sao đột nhiên lại đi gặp ba của Thần ca ca? Đi gặp cũng được nhưng sao lại mang cô theo? Ông ấy liệu có giống như các vị lão gia uy nghiêm trong ti vi không nhỉ? Trong đầu Mẫn Nguyệt hiện lên hình ảnh người đàn ông lạnh lùng, uy nghiêm, đầy đáng sợ, tay thì chống gậy. Đừng trách tại sao Mẫn Nguyệt lại bị ảnh hưởng bởi ti vi nhiều thế, bình thường Nam Cung Âu Thần không cho Mẫn Nguyệt ra ngoài nên cô bé chỉ còn cách là giết thời gian tại nhà. Và đương nhiên biện pháp tốt nhất là xem ti vi, kết quả là cô bé đã bị ảnh hưởng nặng nề từ phim truyền hình. Chiếc xe chạy rất nhanh, không lâu sau dừng lại trước cửa một bệnh viện lớn. Vũ Hiên bước xuống xe, cung kính mở cửa cho Nam Cung Âu Thần. Nam Cung Âu Thần bước xuống xe, lại thấy bé con nhà mình đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cổng bệnh viện thì không khỏi mỉm cười. “Nguyệt nhi, xuống xe thôi!” Nghe Nam Cung Âu Thần gọi bằng cái tên thân mật như vậy, Mẫn Nguyệt cũng không có chú ý tới, chỉ im lặng xuống xe cùng Nam Cung Âu Thần.
“Thần ca ca, sao chúng ta lại đến bệnh viện? Ba của anh bị bệnh sao?”
“Ừ...” Nam Cung Âu Thần chỉ trả lời đơn giản sau đó lại dắt cô bé lên tầng cao nhất của bệnh viện. Nam Cung Âu Thần dừng lại trước một phòng bệnh vip, trước cửa có một vài người áo đen đang đứng, thấy Nam Cung Âu Thần thì đồng loạt hô “Nhị thiếu gia!” Nam Cung Âu Thần gật đầu nhẹ, đột nhiên phía sau đám người áo đen có một thiếu niên nghe tiếng gọi 'Nhị thiếu gia!' liền bước lên phía trước cúi đầu chào “Lão đại!“. Lúc người này ngẩng mặt lên, Mẫn Nguyệt mới có thể quan sát được bộ dạng của anh ta. Hàng lông mi cong dài, mái tóc màu nâu đỏ, làn da trắng nõn. Người thiếu niên cũng có thể tính là một 'mỹ nam', chỉ là cậu ta rất giống..... con gái!
“Woa, anh thật xinh đẹp nha!” Mẫn Nguyệt trầm trồ khen ngợi không để ý mặt hai người nào đó đã sớm đen lại.
Vũ Trạch trước giờ rất ghét người nào nói anh ta 'xinh đẹp', chỉ vì khuôn mặt anh ta rất giống con gái, nên nhiều người cũng vì vậy mà nhầm lẫn. Lúc này anh ta mới chú ý đến cô bé vừa rồi đã khen mình, khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu như thiên sứ, đặc biệt là đôi mắt long lanh kia, rất thu hút! Không lẽ đây là cô bé mà lão đại mang về, tên là Mẫn Nguyệt thì phải. Lấy trình độ mà lão đại bảo vệ cô bé này, vậy vừa rồi cô bé đó đã khen anh 'xinh đẹp' vậy không phải lão đại sẽ......Thấy cả người Nam Cung Âu Thần tỏa ra khí lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mình, Vũ Trạch nuốt nước miếng lùi lại vài bước, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, cũng không chấp nhất những lời Mẫn Nguyệt nói vừa rồi. Vũ Hiên đứng đằng sau cười trộm xem kịch vui, Vũ Trạch thấy vậy thì tức nghiến răng, chỉ muốn chạy lại một phát đánh chết tên đáng ghét này. Nam Cung Âu Thần thì không cần phải nói, rất ghen tị! Nam Cung Âu Thần kéo Mẫn Nguyệt lại gần, xoay mặt cô bé về phía mình, giọng nói có phần bất đắc dĩ “Bảo bối, sau này không được khen người con trai khác là xinh đẹp. Không đúng, phải là không được khen người con trai nào khác.” Mùi đảm chua bốc lên nồng nặc a!
“Tại sao?”
“Bởi vì anh không thích. Hơn nữa, bảo bối, từ 'xinh đẹp' là để nói về con gái, không phải con trai.” Vũ Trạch ở đằng sau vạch đen đầy đầu, lão đại, anh có cần đụng chạm tới nỗi đau của người khác như vậy không? Vũ Hiên rất muốn cười nhưng ngại có Nam Cung Âu Thần ở đây nên đành nhịn lại, nhưng hai bả vai rung rung đã bán đứng anh ta. Mẫn Nguyệt tuy không hiểu lắm nhưng vẫn đồng ý, chỉ cần Thần ca ca không thích thì cô sẽ không làm. “Em biết rồi.”
Lúc này, Nam Cung Âu Thần mới quay sang nhìn khuôn mặt như muốn nổi bão của Vũ Trạch, cất giọng lạnh lùng “Vũ Trạch, mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Vũ Trạch thu lại biểu cảm, sắc mặt nghiêm túc báo cáo “Lão đại, mọi chuyện vẫn ổn. Có điều lão gia vẫn chưa tỉnh lại, Vân Ngọc phu nhân vẫn luôn ở đây chăm sóc ông.” Mẫn Nguyệt bây giờ mới hiểu, thì ra đây chính là Vũ Trạch, người cận vệ còn lại trong bốn người. Trước giờ cô vẫn không thấy anh có lẽ là do anh ở đây bảo vệ cho ba của Thần ca ca. Nam Cung Âu Thần gật đầu nhẹ, sau đó cùng với Mẫn Nguyệt mở cửa bước vào phòng bệnh, Vũ Hiên cùng Vũ Trạch cũng đi theo sau. Trong căn phòng bệnh vip to lớn, chính giữa căn phòng đặt chiếc giường màu trắng, trên đó có một người đàn ông đang nằm, hai mắt ông nhắm chặt giống như đang ngủ, xung quanh gắn đầy thiết bị y tế. Dù người đàn ông này chỉ nằm đó, nhưng khí thế trên người vẫn không hề suy giảm. Gương mặt có phần giống với Nam Cung Âu Thần nhưng lại chững chạc, trưởng thành và lạnh lùng hơn nhiều. Có thể thấy người đàn ông này vẫn còn rất tuấn tú và phong độ. Nam Cung Âu Thần đứng bên cạnh giường lẳng lặng nhìn Nam Cung Hạ không nói tiếng nào. Mẫn Nguyệt có thể thấy trong mắt Nam Cung Âu Thần có ngưỡng mộ, có kính trọng, nhưng cũng có....đau buồn. Mẫn Nguyệt buông tay Nam Cung Âu Thần bước từng bước lại gần giường bệnh, nắm lấy tay của Nam Cung Hạ.
“Chú là ba của Thần ca ca sao?”
“Chú rất đẹp trai, vậy sao này chú đẹp trai sẽ là ba của con rồi. Phải rồi, Thần ca ca không cho con khen người con trai khác, nhưng có lẽ chú là ngoại lệ.”
“Chú đẹp trai, tại sao chú vẫn ngủ hoài như vậy, Thần ca ca sẽ đau lòng đó.” Từ lúc thấy người đàn ông này nằm hôn mê trên giường bệnh, lại thấy Thần ca ca lộ ra sự lo lắng và đau lòng, Mẫn Nguyệt đã dần hiểu rõ. Có lẽ ông ấy đã hôn mê rất lâu rồi, khó có thể tỉnh lại, nhưng cô vẫn muốn thử nói chuyện với ông ấy, người ta nói nhiều khi làm vậy sẽ có tác dụng. Cô muốn ông ấy tỉnh lại, chỉ vì như vậy Thần ca ca sẽ không còn bộ mặt đau buồn đó, hơn nữa Mẫn Nguyệt có cảm giác rất gần gũi với người đàn ông này. Nam Cung Âu Thần đứng sau lưng thấy cô bé làm như vậy cũng không ngăn cản, nghe lời cô bé nói chỉ có sủng nịch cười cười, cô bé này đúng là ngây thơ! Nhưng mặc kệ Mẫn Nguyệt nói thế nào Nam Cung Hạ cũng không có phản ứng, đúng lúc đó cửa phòng bị người khác đột ngột mở ra. Bước vào là một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi nhưng do bà bảo dưỡng rất tốt nên nhìn qua vẫn còn rất trẻ. Người phụ nữ ăn mặc quý phái, cả người toát ra vẻ tao nhã, chỉ là dưới mắt có quầng thâm có vẻ là mệt mỏi quá độ. Lúc người phụ nữ này nhìn thấy Nam Cung Âu Thần ở trong phòng liền giận tái mặt, bước đến trước mặt Nam Cung Âu Thần quát lớn.
“Đồ nghiệt chủng như mày tới đây làm gì? Lo lắng hại Nam Cung gia chưa đủ thảm sao, cũng tại mày mà Vũ Văn mới chết, ba mày lại nằm ở đây không tỉnh dậy. Mày còn có mặt mũi tới đây sao! Mau cút đi đồ xui xẻo!” Nam Cung Âu Thần tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bà ta, Vũ Hiên và Vũ Trạch vốn định bước lên trước cãi lại bà ta nhưng bị Nam Cung Âu Thần giơ tay cản lại.
“Tại sao tôi lại không thể ở đây? Ông ấy là ba tôi, tôi có quyền đến thăm. Tốt nhất hãy coi chừng lời nói của bà, nếu không phải bà là mẹ của anh hai thì bà đã sớm không thể đứng ở đây được rồi. Còn nữa cái chết của anh hai thì liên quan gì đến tôi.” Giọng nói của Nam Cung Âu Thần không hề có độ ấm mà còn chứa ý cảnh cáo rõ ràng khiến Tần Vân Ngọc cũng có chút sợ hãi. Nhưng khi nghĩ lại bà đường đường là nữ chủ nhân của Nam Cung gia mà lại sợ một thằng nhóc như thế này, đặc biệt lại là thằng con riêng đáng ghét này. Từ lúc Nam Cung Âu Thần và ả đàn bà kia được đưa về Nam Cung gia thì bà không hề vui vẻ chút nào. Bà hận hai mẹ con họ thấu xương vì đã phá vỡ gia đình của bà, nhưng kì lạ là tình cảm của Nam Cung Vũ Văn con bà và thằng con riêng đó cực kỳ tốt. Dù bà có cố gắng phá hoại như thế nào cũng vậy, đặc biệt sau khi người đàn bà đó chết đi thì tình cảm hai anh em họ càng tốt hơn nữa. Có tức giận và chán ghét nhưng Tần Vân Ngọc cũng không thể làm gì. Nhưng bây giờ lại khác, con trai bà đã chết, chồng bà lại hôn mê không tỉnh, bà cho rằng tất cả đều do thằng con hoang đầy xui xẻo này. Tần Vân Ngọc tức giận càng lớn liền giơ tay lên muốn tát Nam Cung Âu Thần “Mày, cái thằng con hoang này!” Nam Cung Âu Thần thân thể nhanh nhẹn lùi ra sau để tránh, nhưng cùng lúc đó Mẫn Nguyệt lại nhào ra trước mặt che cho Nam Cung Âu Thần. “Chát” Tuy không trực tiếp tát trúng mặt Mẫn Nguyệt nhưng cũng khiến má cô bé sưng đỏ lên. Đôi mắt xinh đẹp bùng bùng lửa giận, nhìn thẳng vào mắt Tần Vân Ngọc hét lớn “Bà không được đánh Thần ca ca! Không được nói anh ấy là con hoang!” Ánh mắt Nam Cung Âu Thần lóe lên sự kinh ngạc, kéo Mẫn Nguyệt vào lòng nhìn vết tay trên má cô bé thì sắc mặt âm trầm, đầy sát khí. Cả Vũ Hiên và Vũ Trạch đứng gần đó cũng ngẩn ra. Tần Vân Ngọc thấy cô bé từ đâu xông ra lại dám hét lớn với bà, bản tính chanh chua của Tần Vân Ngọc lại hiện ra tính bước đến nắm tóc Mẫn Nguyệt. Nhưng chưa kịp làm gì thì Nam Cung Âu Thần đã nắm chặt tay bà tay, gằn từng chữ “Nếu bà dám động đến em ấy thì đừng trách tôi!” Tay Tần Vân Ngọc bị Nam Cung Âu Thần nắm như muốn gãy, bà ta kiềm chế đau đớn, phản bác lại Nam Cung Âu Thần “Mày...”
“Mấy người náo loạn đủ chưa!” Đột nhiên một giọng nói đầy quyền uy cất lên đánh gãy lời nói của Tần Vân Ngọc. Toàn bộ những người trong phòng bệnh đều sững sờ, nhìn Nam Cung Hạ đang mở mắt nằm trên giường thì không thể tin nổi. Nam Cung Âu Thần phục hồi tinh thần đầu tiên, anh liền lập tức nhấn nút gọi bác sĩ. Không lâu sau, nhóm bác sĩ đầy kinh nghiệm của cả bệnh viền liền chạy tới, thấy Nam Cung Hạ tỉnh dậy thì đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là không dám chậm trễ liền kiểm tra mọi thứ.
“Thật đúng là kỳ tích! Không ngờ ông ấy lại có thể tỉnh lại, đây là chuyện không thể ngờ. Ông ấy đã tỉnh lại vậy thì không sao rồi, chỉ cần dưỡng bệnh thật tốt thì hoàn toàn khỏe mạnh.” Người đứng đầu trong đám bác sĩ đó sau khi kiểm tra xong liền đưa ra kết luận, khiến mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm. Đến lúc tất cả bác sĩ đều ra ngoài Tần Vân Ngọc bắt đầu chạy đến bên giường Nam Cung Hạ khóc lóc. “Cuối cùng ông cũng tỉnh rồi, thật tốt quá!” Nam Cung Hạ phiền chán nhíu mày “Khóc cái gì mà khóc, thật phiền phức!” Tần Vân Ngọc bị mắng cũng ngừng khóc, im lặng đứng bên cạnh Nam Cung Hạ, vẻ mặt đầy ủy khuất. Nam Cung Âu Thần cũng không có biểu cảm, chỉ là ẩn giấu dưới đáy mắt sự vui mừng và nhẹ nhõm khó thấy được. Mẫn Nguyệt cũng tò mò nhìn chú đẹp trai này, Nam Cung Hạ cũng chú ý tới Mẫn Nguyệt ở bên này liền gọi cô bé lại gần. “Cô bé, con lại đây!” Mẫn Nguyệt quay đầu xem ý kiến của Nam Cung Âu Thần, tuy thấy anh nhíu mày nhưng vẫn gật đầu cho phép Mẫn Nguyệt liền từ từ bước đến trước mặt Nam Cung Hạ.
“Con chính là người vừa rồi nói chuyện với ta?” Giọng nói Nam Cung Hạ không cao không thấp nhưng ẩn chứa trong đó sự uy nghiêm không thể không khuất phục. Mẫn Nguyệt tuy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn gật đầu “Dạ phải, là con.”
Trong thời gian Nam Cung Hạ hôn mê, ông luôn thấy mình ở một khoảng không bị bóng tối bao phủ, trong không gian đó không hề có ánh sáng, tuy có thể nghe thấy mọi người nói chuyện nhưng ông vẫn không thể cử động thân thể, cũng không thể mở mắt ra. Cho đến khi ông nghe thấy được giọng nói của cô bé này, cô bé nói sau này ông là ba của cô. Tại sao ông có con gái lúc nào mà không biết, rốt cuộc cô bé này là ai? Hơn nữa, cô bé lại nói 'Thần ca ca sẽ đau buồn', là đang nói đến thằng con trai mặt lạnh của ông sao? Nam Cung Hạ thấy rất buồn cười, làm sao đứa con trai như tảng băng đó của ông lại có thể đau buồn vì ông được chứ! Ông rất muốn mở mắt ra để nhìn thấy biểu cảm đó của nó, nhưng thân thể vẫn không thể cử động như cũ. Đến lúc nghe được Tần Vân Ngọc mắng Nam Cung Âu Thần là con hoang thì ông thực sự tức giận, đúng lúc đó một luồng ánh sáng mở ra, khiến ông có thể tỉnh dậy để ngăn chặn Tần Vân Ngọc. Lúc này Nam Cung Hạ thực sự rất tò mò, rốt cuộc cô bé này là ai mà lại có thể làm cho thằng con trai lạnh lùng của ông có thể bảo vệ tới như vậy.
“Cô bé, con là ai vậy?”
“Con là Nam Cung Mẫn Nguyệt, sau này sẽ là con gái của chú.” Mẫn Nguyệt cười tủm tỉm giải thích, cũng chẳng quan tâm Nam Cung Hạ có chấp nhận cô làm con gái hay không. Tần Vân Ngọc vừa nghe liền muốn nhảy dựng lên “Con gái? Mày làm gì có tư cách đó...”
“Im miệng!” Nam Cung Hạ trực tiếp quát Tần Vân Ngọc, nếu để bà ta nói tiếp không chừng Nam Cung Âu Thần sẽ trực tiếp bóp cổ bà ta.
“Ông...” Tần Vân Ngọc dù bất mãn nhưng cũng không dám phản kháng, bởi vì bà ta rất sợ Nam Cung Hạ. Nam Cung Hạ quay qua nhìn Mẫn Nguyệt từ ái, đại khái có thể đoán được 'đứa con gái' của mình từ đâu ra. Trước giờ ông không hề có con riêng bên ngoài, ngoại trừ trường hợp của Nam Cung Âu Thần, như vậy đứa con gái này có lẽ là con nuôi, mà người mang nó về là Âu Thần. Đúng là hiếm thấy, xem ra con trai ông rất xem trọng cô bé này! Nam Cung Hạ sau khi phát hiện ra điều này thì nhìn Mẫn Nguyệt cười dịu dàng “Con là con gái nuôi của ta phải không? Vậy con hãy kêu một tiếng 'ba nuôi' xem nào!”
“Ba nuôi!” Mẫn Nguyệt nhu thuận gọi một tiếng, cũng không hề ngại ngùng.
“Thật là cô bé ngoan!” Nam Cung Hạ hài lòng, vốn muốn đưa tay vỗ nhẹ đầu Mẫn Nguyệt, nhưng bàn tay còn chưa chạm đến thì Mẫn Nguyệt đã bị Nam Cung Âu Thần kéo lại, ôm chặt trong ngực. “Của con!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]