Từ rất lâu rất lâu trước kia cô phát hiện ra, da của mình chỉ cần tiếp xúc với ánh nắng, ngay lập tức sẽ bắt đầu hư thối. Joyley không rõ nguyên nhân là gì, toàn bộ những vết thương hư thối kia mấy phút sau sẽ tự động khép miệng lại, nhưng những người trên trấn không có ai giống cô không cần dùng dược trị thương mà tự mình có thể khôi phục. Hơn nữa Joyley sau khi bị thương chưa bao giờ để lại vết sẹo.
Joyley suy nghĩ, có phải hay không là chính bởi vì duyên cớ này, cho nên dung mạo của cô vẫn luôn không có biến đổi? Nhiều năm như vậy, Linda đã từ một tiểu cô nương 20 tuổi mạnh mẽ biến thành lão thái thái sáu mươi tuổi cường hãn, nhưng mà cô vẫn duy trì dung mạo 20 tuổi, chưa từng thay đổi.
Cho nên Joyley biết chính mình cùng những người khác không giống nhau là như vậy. Cô thèm khát được là con người, để có thể trải qua sinh lão bệnh tử kia. Nhưng cô không thể được. Cô cứ nghĩ mình sẽ sống cô độc thế này mãi mãi, nhưng nam nhân Eugene kia lại xuất hiện trong sinh mệnh dài lâu của cô, nói muốn được bên cạnh cô, sống chung quãng đời còn lại. Hừ, rồi cuối cùng anh ta cũng chết, làm sao vĩnh viễn bên cạnh cô được? Hãy biến anh thành ma cà rồng, chúng ta sẽ được vĩnh viễn bên nhau.