Căn nhà của Cô Mang ở trấn Thanh Hà có vẻ đẹp cổ xưa, rất hợp ý Thư Ngọc.
Ăn xong cơm tối, Thư Ngọc sớm tắm rửa nghỉ ngơi, hôm nay quá mệt nhọc và haotổn tinh thần. Cô Mang còn chuyện phải xử lý, sau khi bố trí thoả đáng cho ThưNgọc anh liền ra ngoài.
Nửa đêm, Thư Ngọc bị tiếng tranh cãi ở dưới lầu đánh thức, cô vẫn còn buồnngủ mà đẩy cửa ra, vịn lan can bằng gỗ nhìn xuống dưới.
Trong sân nhà, Trình Du đang tranh chấp không ngừng với người hầu, sau khinhìn thấy Thư Ngọc, cô ta vui mừng khôn xiết: “Chị A Ngọc!”
Người hầu bối rối: “Phu nhân…”
Trình Du chạy vài bước lên lầu, ôm lấy Thư Ngọc: “Em biết sai rồi, chị ANgọc, em không nên đốt chiếc sườn xám kia, em không ngờ sẽ xảy ra hoả hoạn… Emthật không cố ý, tha thứ cho em đi…”
Trình Du nhìn Thư Ngọc, chỉ trông mong cô mềm lòng, buông tha cho cô ta. Vốntưởng rằng với bản lĩnh của cha, phóng hoả là chuyện nhỏ, nhiều nhất là lấy tiềnlấp miệng người dân. Cho dù có người chết cháy thì làm sao? Người trong trấnluôn nhát gan sợ phiền phức, ai sẽ báo quan chứ? Cho dù có báo, cha cô ta làngười có quan hệ rộng. Ai ngờ lần này cha như lâm đại địch, cho cô ta một cáitát: “Vô liêm sỉ, con có biết Đàm Thư Ngọc là ai không? Con cho rằng cô ta làcháu gái của bà lão trong trấn sao? Cha cô ta là Đàm Nghiêm Chính, là ngườithuộc giới thượng lưu, mẹ cô ta là con gái một của tổng sĩ quan hậu cần BắcBình, mặc dù cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-ben-anh/21935/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.