Về đến nhà Thư Ngọc mới phát hiện cây trâm gỗ đã mất, cô rất ảo não.
Hôm nay A Mỗ và thím Tề cùng nhau lên núi hái trà. Sau khi Thư Ngọc giặt xongquần áo bẩn, thấm thoát đã đến giữa trưa.
Cô bỗng nhiên vỗ trán, thím Tề dặn dò cô đưa cơm hộp cho Tiểu Uyển, thiếuchút nữa đã quên rồi.
Cô vội vàng mặc áo khoác rồi cầm lấy cơm hộp đi ra ngoài.
Tề Tiểu Uyển học ở một trường trung học kiểu tây. Thư Ngọc tại hành lang điloạn xạ nhanh chóng bị lạc đường.
Tia sáng chiếu vào hành lang tầng dạy học đã mờ dần, nơi này hình như khôngphải khu dạy học, một chút tiếng người cũng không có, cực kỳ yên tĩnh.
Đột nhiên, ở hành lang truyền đến tiếng đàn dương cầm êm tai. Giai điệu quenthuộc khiến cô không khỏi dừng chân.
Cô tìm kiếm tiếng đàn, đến trước một cánh cửa. Đẩy cửa ra, bên trong là vầngánh sáng màu vàng sáng ngời, ánh mặt trời trải dài bị bức màn ngăn lại nên yếuớt chiếu rọi vào trong phòng, ấm áp mà không nóng bức.
Xung quanh phòng là một loạt giá sách, chính giữa thì đặt đàn dương cầm.
Tiếng đàn không bởi vì người ngoài xâm nhập mà ngừng lại. Cô đi qua, đè lạibàn tay đánh đàn kia, tiếng đàn véo von chấm dứt.
“Cậu đàn sai rồi.” Cô nhíu mày.
Cô ngồi trên ghế, đàn lại ca khúc kia. Cô không cần xem bản nhạc, bởi vì đãthuộc nằm lòng từ lâu.
Sau khi nốt nhạc cuối cùng dần dần mất hẳn, cô ngẩng đầu nhìn chàng trai đãlùi qua một bên, trong lòng cô có chút ngượng ngùng. Cô chiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-mai-ben-anh/21929/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.