Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 1 Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45
Chương sau
Con tàu Cali đưa chúng tôi đến vịnh Mũ Trắng (hay vịnh TiênCá) *phỏng theo Cướp biển Caribe 4 chút thôi*. Vì là tàu khôngngười lái nên chỉ có mình tôi và hắn Đứng trên boong tàu, ném chiếc khăn choàng xuống biển. Lộ ra mái tóc vô màu dài đến thắt lưng và xoăn nhẹ, tự nhiên. Dùngtất cả sự dũng cảm bình sinh, tôi mở lời — Ngươi ko phải người thường đúng không? Gương mặt hắn ngạc nhiên và đơ ra một lúc — Tiểu thư biết rồi à? Đúng! tôi không phải người thường _ánh mắt đượm buồn Đã đoán được một phần thân thế của hắn nhưng tôi vẫn ngạc nhiên. Chưa để tôi kịp nói tiếp, hắn đáp luôn — Là vampire chắc tiểu thư hiểu rõ nhất! Xin người h…hãy l…lập giao ước với tôi — Ta ko tin bất cứ ai hết kể cả dì Anna! Và cũng chẳng sợ chết nên bảo vệ cũng bằng thừa — Nhưng… Tôi thừa biết nếu để hắn tiếp lời, chắc chắn sẽ siêu lòng — Chắc Shiki_kun cũng biết dòng họ vampire là kẻ thù muônkiếp của ta. Nên khi bổn tiểu thư còn ăn nói tử tế, biến đi… Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên vô độ, trong đôi mắt tím thẳm kia cósự thất vọng lẫn uất hận. Động tác gục mặt xuống thể hiệnrõ nét điều đó Có thể bạn nói tôi vô tình, nhẫn tâm nhưng chẳng có ai ởbên tôi mà còn sống (dì Anna nhận được sự bảo hộ từ gia tộcWisdon) người thì bị giết, kẻ tan biến thành cát bụi… Sự độcác này tốt cho hắn cũng là điều mà kẻ vô dụng này làm được. Tôi_ kẻ sống nhiều mặt này có diễn thêm cũng chẳng sao. NhưngShiki phải sống và hạnh phúc_ tha thứ cho tôi nhé! người cho tôi chút kí ức của con người đang sống Hắn đến rồi đi không lời chào hỏi như cơn gió kia vậy. Tôiđã luôn sống giả dối từ khi bố mẹ mất nhưng sự thật là cóhắn thật tốt, không cô đơn, không buồn tủi… Những giây phút ởcạnh hắn, tôi như được thể hiện đúng tính cách của bản thân:một chút ngốc nghếch, một chút dại khờ… mà hạnh phúc ghê gớm đến không tưởng. Giờ muốn khóc cũng ko được nữa rồi. Nước mắt tôi đã cạnkhô từ lúc nào. Khóc…nhẹ lòng… vậy mà cũng ko thể. Ngàytháng hạnh phúc trong cuộc đời bi thương của tôi đã kết thúc.Violet Abertora lại trở về với sự lạnh lùng và tàn nhẫn. Thoáng chấp đã đến nơi_ hang động của Lamia. Hình ảnh một người con gái mỏng manh trong bộ váy đen tuyền đối mặt với những sóng gió tàn khốc trước mặt sẽ còn tiếpdiễn…
Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 1 Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45
Chương sau