ooo000•••000ooo
Chỉ một câu nói cũng đủ làm cô hồn bay phách lạc. Lúc quaymặt về hướng đối diện phát ra tiếng nói thì đã thấy hắn nhưđã đứng đó đợi từ trước. Phần vai tựa vào bức tường, hai chân đan chéo nhau với khuôn mặt thâm trầm đứng trong khoảng khôngtối tăm, hắn đem đến một thứ cảm giác lạnh lẽo, có chút buồn bã và mệt mỏi.
Cô cúi gầm mặt
– Em… xin lỗi vì đã tự tiện bỏ đi đến chỗ lâu đài rừng thông mà không nói với anh một tiếng…
Hắn bước đến từng bước nặng nề
– Em còn coi anh ra gì không Violet? Lời nói của anh với em chẳng có chút giá trị nào sao?
Cô mím môi ngẩng mặt lên
– Em không phải muốn làm trái ý anh đâu! Chẳng qua… chẳng qua…
Cô cứ ấp a ấp làm hắn càng thêm giận, không khí giữa hai người như lạnh thêm vài độ
– Nếu em đến cả nói chuyện với anh cũng ngại mệt thì thôi! Anh đi đây.
Cứ nói là làm, hắn xoay người định bỏ đi. May mắn là côkịp nắm chặt không tha cái bàn tay xấu xa của hắn trước khicái người kia định lướt đi
– Anh tính đi đâu chứ??? Được rồi! Được rồi!!! Em nói!!! Em sẽ thành thật nói ra hết, được chưa!?
Và rồi bộ mặt mệt mỏi, lạnh lẽo của hắn biến mất chẳng thấy tăm hơi. Ý định thực sự lập tức thể hiện ra
– Mau khai ra cho anh!
Violet Abertora từ trước tới giờ rõ rõ ràng ràng trời khôngsợ, đất không sợ đến cả Kai đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-la-quan-gia-cua-em/1911677/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.