P/s: Thông báo!!! Đọc xonǵc hẳn có nhiều bạnnghĩ truyện ” Mãi là quản gia của em ” đã đến hồi kết.
Nếu vậy thì…
Không phải đâu!!!
A hèm…
Đầu tiên, au xin lỗi các bạn đọc vì truyện đang trong giaiđoạn dở dang au lại drop gần một tháng… Kiểu này là au chuẩnbị nhận một rổ gạch, đá, giày, dép, bê tông, cốt thép,… rồihen ;))
À… Một điều au muốn chia sẻ nữa là: từ khi bắt đầu viếttruyện, au dự định kết thúc sẽ không phải là sad ending (=kếtthúc buồn) đâu nhé! ^_^
Và… và… và
Thành quả ở dưới này *mũi tên chỉ xuống dưới*…
oooOOO•••OOOooo
Mạng sống con người là thứ quý giá nhất nhưng đồng thời cũng là thứ mỏng manh nhất…
Cô có một cái chết khá dễ chịu. Vào những giây phút cuối,đầu tiên là mất đi thị giác, sau đó là xúc giác, khứu giác,thính giác, vị giác. Tuy khi ra đi cô vẫn không thể mỉm cườinhưng điều đời này cô muốn nói nhất đã kịp nói rồi. Xem rachẳng còn gì để hối tiếc nữa.
…Có người từng bảo tuổi đời cô chưa đủ lớn, chưa đủ chínhchắn để được yêu một cách đàng hoàng. Nhưng cô không đồng ý!Tình yêu chân chính mới chính là tình yêu không có ranh giới.
Tuổi tác, địa vị, tiền bạc, vẻ bề ngoài,… chưa phải làrào chắn giữa người với người, giữa yêu và ghét. Thứ làm tacách xa có nhiều lắm… chỉ đến khi kịp nhận ra thì mọi chuyệnđã quá trễ, không thể vãng hồi lại nữa.
Cô thấy mình lơ lững giữa khoảng không trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-la-quan-gia-cua-em/1911667/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.