Thật không ngờ tôi mới nghỉ có 28 ngày 1 đêm mà ngôi trường này lại có thể thay đổi nhiều đến vậy! Đầu tiên là đồng phục, trước kia tôi vô cùng hài lòng với chiếc váy xếp đen dài đến mắt cá chân và còn cả áo sơ mi trắng kín cổ nữa chứ! Bây giờ, thật..... KHÔNG.....THỂ CHỊU ĐỰNG....NỔI!!!.... Nữ sinh phải mặc váy caro đỏ quá ngắn ( cách đầu gối tận 5 cm @@ ) đã thế vải của áo còn mỏng manh, trong trong,... quá ưu đãi cho nam sinh trường này rồi! Nói thật có trường hợp một nhỏ lớp 10 mang chiếc áo dây luôn, kinh_khủng_khiếp chưa? ><
Chưa hết!!! Tôi đã đăng kí vào lớp cá biệt của trường, thế mà được phân luôn là lớp trưởng (không hề đồng ý nhé).
Ở những chap trước, tôi đã quên nhắc về trang phục ở Milange. Thế này cho dễ hiểu, tầng lớp cao quý hay thường dân đều tôn trọng cách ăn mặc theo cấp bậc. Nhìn chung là tương đương với nước Anh khoảng thế kỷ 19_20 (nữ váy liền, nhiều lớp, dài ít nhất cũng chạm mặt đất). Tôi lại là bá tước nên nhất định tuân thủ nguyên tắc trên.
Làm sao bây giờ???? Vò đầu bứt tóc cũng chẳng nghỉ ra giải pháp nào = =
" Em có cần phải khổ sở vậy không? "
Hắn không thể đồng cảm với tôi chút à???
" Nè! Thật quá đáng!!! Thế anh có nghĩ ra giải pháp nào cho em không mà lải nhãi hoài vậy >< "
Mặt hắn đen lại một hồi, chắc là vì tôi ăn nói cộc lốc quen rồi nên...không nghĩ hai chữ "lải nhãi"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-la-quan-gia-cua-em/1911629/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.