Khi Đỗ Trường Phát lái xe rời khỏi nhà hàng Yên Kinh, Xuân Cường quay lại nói với Tiêu Đồng đang ngồi một mình ở hàng ghế sau:
- Lúc này chúng ta đã liên hệ được với bọn chúng, nhiệm vụ của cậu về cơ bản đã hoàn thành. Gần đây cậu đã có cố gắng nhiều, sau khi phá xong vụ án này, chúng tôi sẽ có cách để biểu thị sự cám ơn đối với cậu. Trong thời gian sắp tới, về cơ bản không cần có sự tham dự của cậu nữa, lúc nào cần sự giúp đỡ của cậu, chúng tôi tự khắc sẽ tìm.
Những lời cảm tạ và biểu dương của Xuân Cường đối với Tiêu Đồng mà nói, mùi vị của công việc là quá rõ ràng. Có điều, anh không hề để ý vì khi quyết định bắt tay vào công việc này, không phải là anh muốn nghe thấy những lời biểu dương và cảm tạ kiểu này. Nói một cách công bằng, để anh lao vào vụ án này gần như xuất phát từ một động cơ có tính lý tưởng, từ một ý chí tiềm tàng từ bên trong con người anh. Nếu nói như thế này, trước đây anh chỉ vì Khánh Xuân, vì sự say mê của cô đối với công việc mà anh tham gia nhằm để cô vui lòng thì giờ đây, anh cảm thấy rằng khi bắt tay vào thực hiện công việc, anh cảm thấy mình đã có thể tự rèn luyện, tự trưởng thành lên. Tư tưởng, tình cảm và thái độ đối với cuộc sống của anh nếu so với ngày xưa hoàn toàn khác xa. Trong quá khứ, nếu anh không tin vào điều gì, không quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-khong-nham-mat/2751192/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.