Rời khỏi quán bar, Âu Dương Lan Lan đánh xe đưa Tiêu Đồng về đến trước cổng chung cư. Anh đi lên lầu, đứng trước cửa nhà mình lục túi quần tìm chìa khóa nhưng lại không thể tìm ra ổ khóa tạm trên cánh cửa nhà mình. Anh đứng trước cảnh cửa sờ sẫm rất lâu, cho đến khi người trong nhà nghe thấy có tiếng động bên ngoài bèn mở cửa hỏi anh cần gì, Tiêu Đồng mới nhận ra rằng mình đã đi nhầm cầu thang.
Thật là kỳ lạ! Anh đã lạc lối ngay cả trong việc tìm đường về nhà mình!
Có lẽ là thần kinh anh quá căng thẳng sau những chuyện vừa rồi. Đặc biệt là tâm trí anh bị ám ảnh bởi ý thức cần phải cai nghiện, nhất thiết phải đoạn tuyệt với ma túy nhưng vì tối nay, Âu Dương Lan Lan yêu cầu anh hút lại để lão Viên thử thách khiến toàn bộ thần kinh của anh trong chớp mắt đã bị ma lực của heroin chế ngự. Anh cố gắng dùng lý trí để nhủ rằng đó là một tội ác để khống chế một sự ham muốn đến độ điên cuồng xuất hiện trong đầu. Anh kêu thầm: Đó là thứ đã từng đem lại sự đau đớn về mặt sinh lý và sự hủy diệt về mặt tâm linh cho mình, chỉ cần năm phút say sưa với nó thì phải cần đến mười năm để đoạn tuyệt với nó và có thể, anh phải gắn đoạn đời còn lại với nó không rời. Đó là một thực tế, thậm chí là một chân lý! Chỉ có một cứu cánh, một chỗ dựa để Tiêu Đồng có thể thoát khỏi ma lực của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-khong-nham-mat/2751190/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.